Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1411: Đội phó đáng tin nhất trong lịch sử (2)

Không có vấn đề, bây giờ không có vấn đề gì có thể hỏi được nữa rồi!

Trong lòng Trần Tinh chỉ có thể nghĩ như vậy. Cô quay người nhìn sang, thấy trong bóng đêm có một tòa kiến trúc mơ hồ. Lúc cô nhìn lại tòa kiến trúc đó cũng không phải thực sự tồn tại, chỉ giống như một đường cong vặn vẹo trong không khí bởi vì ánh sáng của vầng trăng máu lúc này chính là lúc sáng nhất, mới có thể phân biệt được ở nơi đó có đồ vật. Tuy là như vậy nhưng cũng không ngừng lay động theo chiều gió, dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Cô chỉ nhìn một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt mình lại.

Bởi vì cô có cảm giác, cho dù có một tầng nón sắt bảo vệ, nhưng vẫn luôn có cảm giác ánh mắt sẽ bị hấp dẫn.

Đây chính là toà án Ngọ Dạ?

Là nguyên nhân xuất hiện nguy cơ ô nhiễm cấp S trong phạm vi toàn thế giới?

Cứ như vậy bị ném vào cánh đồng hoang, bên ngoài Thanh Cảng?

Cô cảm thấy bản thân mình không phải là một người dễ bị ngạc nhiên, gặp nhiều ô nhiễm tinh thần như vậy rồi, rất khó có điều gì khiến cho cô cảm thấy sốt ruột.

Nhưng vào lúc này, cô lại có chút luống cuống.

Hít một hơi thật sâu, bên trong mặt nạ bảo vệ có chút ngột ngạt mà kìm nén.

Sau đó cô mới nhẹ nhàng vuốt ngực mình, để cho bản thân mình bình tĩnh, lại nhìn Lục Tân nói: “Nên xử lý vật này như thế nào?”

Ánh mắt Lục Tân nhìn về phía Trần Tinh càng ngạc nhiên hơn: “Không biết…”

Trần Tinh hỏi những lời này thật sự rất kỳ lạ, bình thường không phải là cô đều phụ trách xử lý ô nhiễm sao?

Toà án Ngọ Dạ, hoặc là tinh thần cung điện, giống như những thi thể bị giữ lại sau khi xử lý xong ô nhiễm, đâu liên quan gì tới anh?

Trần Tinh im lặng nhìn Lục Tân, sau đó nói: “Đợi tôi một lúc!”

Nói xong cô mặc bộ quần áo bảo hộ, sải bước trở lại bên cạnh chiếc xe ở xa xa, bắt đầu thương lượng với đám người giáo sư Bạch và những nghiên cứu viên trên xe, mơ hồ có thể nghe được đến bên kia truyền đến những âm thanh “mẹ kiếp”; “đồ chơi mạnh như vậy”; “thật lớn”; “chúng ta có bản lĩnh này sao?”; đủ những loại âm thanh. Sau đó mấy phút sau cô ấy mới quay trở lại.

“Được…được rồi!”

Trần Tinh cố gắng giữ bình tĩnh trả lời, chẳng qua giọng nói rõ ràng có chút chột dạ: “Giao cho chúng tôi đi. Chúng tôi sẽ lập tức bao vây chỗ này lại, hơn nữa sẽ sớm sắp xếp tổ chức nghiên cứu tới để tiến hành điều tra. Anh còn muốn dặn dò vấn đề gì khác không?”

Thanh Cảng quả nhiên là rất tốt, những chuyện bọn họ nên phụ trách cũng sẽ không bao giờ đẩy ra phía ngoài…

Trong lòng Lục Tân lặng lẽ tán thưởng, sau đó gật đầu một cái, nói: “Vẫn có một chút. Nếu như có thể điều tra rõ những vấn đề xuất hiện bên trong cung điện tinh thần này, hoặc là tra được những đầu mối gì khác, tôi hi vọng mọi người có thể nói với tôi một tiếng. Toà án Ngọ Dạ này, hoặc là nói cung điện tinh thần này có vài chỗ rất kỳ lạ, tôi cũng muốn biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”

Trần Tinh im lặng một lúc, mới gật đầu trả lời: “Được, còn gì nữa không?”

Lục Tân suy nghĩ nói tiếp: “Báo cáo tỉ mỉ một chút, cũng không được tóm tắt bất cứ điều gì.”

Trần Tinh im lặng nhìn anh, trong đầu nghĩ: Hóa ra anh cũng biết bình thường nên viết báo cáo như thế nào à?

Sau khi chính thức hoàn thành bàn giao công việc cho Thanh Cảng, Lục Tân thản nhiên hoàn thành nhiệm vụ của mình, chuẩn bị trở về nghỉ ngơi.

“Chuyện ở đây giao cho mọi người!”

Đội phó Bích Hổ yên lặng mà nghiêm túc ở bên cạnh, thấy Lục Tân đã nói rõ toàn bộ chuyện với bộ phận thông quan đặc biệt của Thanh Cảng, rất tự nhiên mà nhận lấy công việc lái xe, lớn tiếng bảo đảm với đám người Trần Tinh: “Tôi sẽ hộ tống đội trưởng trở về Thanh Cảng an toàn!”

“Cố gắng lên!”

Mọi người không thể làm gì khác hơn là gật đầu, cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra được là không đúng ở chỗ nào.

Một hai ba…

Dưới sự giúp đỡ của mười mấy tiểu đội tiếp viện và hai chiếc xe chở hàng chuyên dụng, chiếc xe chở hàng đi mua thức ăn của Lục Tân bị lật ngửa cuối cùng cũng có thể lật lại. Sau khi cẩn thận kiểm tra, không kiềm chế được mà bắt đầu cảm khái chất lượng của sản phẩm. Đây chính là chiếc xe đã xông qua thiên quân vạn mã của người xét xử, thậm chí còn đụng đầu vào người cầm kiếm, vậy mà vẫn có thể nổ máy.”

“Đội trưởng, vất vả cho anh rồi.”

Bích Hổ chủ động nhận lấy công việc lái xe, một bên nghiêm túc quay lại hướng Thanh Cảng, một bên ân cần hỏi thăm.

“Đội trưởng, nhiệm vụ lần này của chúng ta không khiến anh bị thương chứ?”

Lục Tân hơi cảm động, gật đầu một cái.

Sau đó lại nghe thấy Bích Hổ nói: “Em gái cũng không có chuyện gì chứ, em rất nhớ con bé.”

Lục Tân hơi ngạc nhiên nhìn em gái trong gương chiếu hậu, chỉ thấy em gái cũng có chút cảm động.

Bích Hổ lại hỏi tiếp: “Chú với dì thì sao, bọn họ cũng không sao chứ?”

Lần này Lục Tân đã hoàn toàn kinh ngạc, quay đầu nhìn, chỉ thấy biểu cảm của mẹ và cha cũng trở nên mờ mịt.

“Đứa trẻ này hiểu chuyện quá…”

Vốn dĩ vì việc toà án Ngọ Dạ vừa trải qua, người nhà của anh tâm trạng cũng có chút nặng nề, bây giờ đã ổn hơn rất nhiều.

Thậm chí ngay cả mẹ cũng không nhịn được mà nói: “Con hỏi nó một chút, nó có muốn đến nhà chúng ta làm khách không?”

“Có thể còn sống mà rời khỏi đó được không…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận