Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 387: Danh hiệu “bạo quân” (3)

"Phừng..."

Con quái vật tinh thần áo choàng đỏ, loạng choạng ngả nghiêng, khẽ mở mắt ra.

Một bàn tay nhợt nhạt, được giơ lên một cách nặng nề và chậm rãi, vồ xuống về phía Lục Tân.

Rõ ràng, việc Lục Tân từ chối những cảm xúc tỏa ra từ hắn lúc ban nãy, đã thu hút sự chú ý của hắn.

Cơ thể của hắn cao đến một trăm hai, trăm ba mét, bàn tay của hắn lớn một cách đáng kinh ngạc.

Nhấc lên nặng nề và chậm rãi, vồ lấy Lục Tân trên đỉnh tòa nhà, trực tiếp che mất mặt trăng máu trên không trung.

Mỗi tấc da thịt dường như đều chứa đựng một sức mạnh tinh thần sâu thẳm và tuyệt vọng. Cùng với hơi thở khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng từ tận đáy lòng, từ trên không trung, trực tiếp bắt lấy Lục Tân, hoặc có thể nói là bắt lấy đỉnh tòa nhà

Lúc này, Lục Tân đang quay lưng lại với mặt trăng máu, cũng như quay lưng lại với con quái vật tinh thần áo choàng đỏ này.

Sự chú ý của anh dường như đều đổ dồn vào cái bóng đen bị ánh trăng đỏ kéo dài đến siêu vẹo dưới chân mình.

Anh căn bản không hề chú ý đến sự vồ vập con quái vật tinh thần.

Phừng phừng phực...

Xi măng và gạch trên tầng thượng tòa nhà, đều bị bọc trong bàn tay khổng lồ của con quái vật tinh thần áo choàng đỏ, sức mạnh tinh thần lộn xộn do hắn tác động, hết lớp này đến lớp khác, đỉnh tòa nhà bằng phẳng, trong chớp mắt trở nên lồi lõm vô cùng, vỡ nát tả tơi, trực tiếp cuốn lấy Lục Tân.

Bên dưới, cô em gái đang mặt dày quyết ôm lấy con quái vật, có chút lo lắng nhìn lên phía trên.

Đối diện tòa nhà, sau khung cửa sổ của tòa nhà ba tầng, ánh mắt mẹ cũng lộ rõ vẻ lo lắng.

Nhưng bà không lo lắng cho Lục Tân, mà là một chuyện khác.

"Chậc!"

Ngay khi con quái vật tinh thần sắp bắt được phần đầu của Lục Tân, Lục Tân quay người lại.

Dường như bị sức mạnh của lực tinh thần hỗn loạn này làm cho giật mình, cho nên anh vô thức đưa tay lên chống cự.

Bàn tay của anh so vo với bàn tay của con quái vật áo choàng đỏ, sự khác biệt là lớn vô cùng, đương nhiên không thể đỡ lại được.

Nhưng khi anh giơ tay lên, bóng đen phía sau cũng vừa động.

Cái bóng có đôi mắt đỏ như máu phía sau anh đang không ngừng càng lúc càng lớn, nó đứng thẳng dậy như vật sống, ngay khi anh vừa đưa tay lên thì bóng đen cũng đưa tay lên đỡ theo anh, trực tiếp đỡ ngay dưới bàn tay to lớn của quái vật tinh thần.

Sau đó, cả tòa nhà vang lên một âm thanh chua chát của bê tông cốt thép bị vặn xoắn.

Tất cả các tấm kính thủy tinh, trong khoảnh khắc này, đều đồng loạt vỡ tung, các mảnh vỡ văng tung tóe.

Bàn tay to lớn của con quái vật tinh thần đã bị cái bóng của Lục Tân chặn lại.

Dưới bóng đen bao phủ, Lục Tân đột nhiên ngẩng đầu nhìn quái vật áo choàng màu đỏ, trong mắt anh ngập tràn tơ máu.

Quái vật tinh thần áo choàng đỏ dường như không nhanh nhẹn như quái vật tinh thần bình thường, hắn chỉ có một sự thản nhiên trống rỗng đến cực điểm.

Nhưng bắt gặp ánh mắt của Lục Tân, suy cho cùng đặc tính này cũng thuộc về vật thể sống, vẫn khiến cho hắn vô thức bắt đầu rút tay về, điều này có thể bắt nguồn từ một loại chấp niệm, dù sao thì chỉ có rút tay về, hắn ta mới có thể nhấc tay lên một lần nữa, vồ xuống Lục Tân.

Nhưng khi bắt đầu nhấc tay lên, hắn phát hiện bàn tay không thể nhấc lên được nữa.

Đứng ở trên đỉnh tòa nhà, Lục Tân dùng cái bóng của chính mình, chặn lại bàn tay hư ảo này, nếu nhìn kỹ, thì không phải là chặn lại, mà là cái bóng đen này, tiếp xúc với bàn tay màu đỏ kia, xuất hiện từng sợi đen nhỏ li ti, thấm vào trong lòng bàn tay của đối phương.

"Biến đi cái đồ rỗng tuếch nhà ngươi ..."

Lục Tân đột nhiên lên tiếng, giọng nói khàn khàn nhưng lại có cảm giác hưng phấn mà tàn nhẫn.

Ngay sau đó, anh đột nhiên lùi lại, kéo theo cánh tay bóng đen về.

Vì sức mạnh quá lớn, ngay cả con quái vật tinh thần cao một trăm hai, trăm ba mươi mét kia cũng bị anh kéo nhẹ, dường như có chút lảo đảo.

Ngay sau đó, bóng đen xung quanh Lục Tân, như thể có vô số nguồn sáng đang thay đổi.

Cái bóng càng trở nên méo mó, hơn nữa không ngừng tiếp tục bành trướng ra.

Cái bóng ban đầu ở phía sau Lục Tân, đột nhiên chuyển lên phía trước, trực tiếp phủ lên con quái vật tinh thần áo choàng màu đỏ.

Bởi vì con quái vật tinh thần áo choàng đỏ quá lớn, ngay cả cái bóng này cũng không thể hoàn toàn bao phủ nó.

Nhưng nhiêu đây đã đủ rồi.

Cái bóng đen vòng sang bên kia, bao phủ lấy một cánh tay của con quái vật áo choàng đỏ.

Toàn bộ cánh tay, từ lòng bàn tay đến vị trí xương bả vai.

Mà phía trên của bóng đen, vẫn có thể mang máng nhận ra, là một hình người, chẳng qua là hình người đó, lúc này đã nhấc tay lên, trong lòng bàn tay vươn ra một thanh dài, nếu như nhìn từ hình dáng của nó, sẽ thấy rằng nó trông giống như con dao để nấu ăn........

Lục Tân nhấc tay lên, vung ra phía trước.

Cái bóng đen cũng làm theo động tác của anh và vung con dao trên tay ra.

"Xoẹt !"

Cánh tay dài mấy chục mét kia, dày ba bốn mét của tên quái vật áo choàng đỏ kia, đột nhiên bị tách ra khỏi thân hình to lớn, nhẹ nhàng rơi xuống, có một cảm giác như thể sức sống đang vụt bay mất từ cánh tay này…
Bạn cần đăng nhập để bình luận