Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 60: Trên lý thuyết mà nói

"Đây chính là dẫn dắt và thăng cấp năng lực?"

Lời giải thích của Trần Tinh cùng với mấy giáo sư già làm cho Lục Tân lập tức hiểu ra rất nhiều.

Hoá ra, người tinh thần dị biến cũng cần phải huấn luyện thì mới có thể sử dụng năng lực một cách tốt hơn, chỉ là, mình với bọn họ cũng đâu giống nhau nhỉ? Dù sao năng lực của mình là được mượn từ em gái, như vậy, phải làm như thế nào mới có thể khiến cho năng lực của bản thân mình mạnh hơn?

Mặc dù vẫn còn có một số nghi ngờ, nhưng anh vẫn quyết định phải nghe theo những người này, ngoan ngoãn làm kiểm tra một chút.

Một là bởi vì đã trải qua chuyện Tần Nhiên trước đó nên anh cũng ý thức được, bộ xử lý ô nhiễm đặc biệt cũng cần phải nghiên cứu và cần số liệu đối với rất nhiều sự cố ô nhiễm tinh thần, bản thân mình gặp phải tình huống này, tuy rằng vẫn khó mà có thể suy đoán rõ ràng, nhưng phối hợp với bọn họ làm một phần số liệu, có lẽ cũng có thể giúp đỡ bọn họ tìm được vấn đề chân chính nhỉ?

Thế là, anh chỉ suy tư một hồi, rồi nhân tiện nói: "Kiểm tra như thế nào?"

Trần Tinh nghe xong, khẽ trầm mặc một chút, đáp: "Từng bước một!"

Nói rồi, cô ta cầm một phần văn kiện đến, tuỳ ý gạch chọn mấy lần bên trong, sau đó đã dẫn Lục Tân hướng đi đến một phòng làm việc, những giáo sư già kia cùng với chuyên gia hình dáng cũng đều đi theo sau lưng, cười cười nói nói đi tới, Bích Hổ cũng nhắm mắt theo đuôi, mặc dù trên mặt có đeo kính râm nhưng cũng rất khó mà che giấu được sự hiếu kỳ của gã đối với Lục Tân, hoặc là nói hiếu kỳ đối với người có cùng năng lực.

"Điều thứ nhất mà chúng tôi muốn kiểm tra chính là năng lực bắn tỉa của anh!"

Vừa nói chuyện, bọn họ vừa đi vào một căn phòng lớn được bố trí kính chống đạn trong suốt, phía cuối có mấy cái bia ngắm đứng thẳng tắp.

Có nhân viên công tác xách mấy cái hộp sắt màu xanh nhạt đi tới, đặt trên mặt bàn cạnh bên tường.

Mở hộp ra, đồ vật bên trong khiến cho da đầu Lục Tân hơi run lên.

Bên trong, tất cả đều là súng, được đặt chỉnh tề bên trong lớp lót có rãnh, phát ra một loại khí chất khiến cho người ta phát lạnh.

Lục Tân cũng không hiểu nhiều về súng lắm, nhưng anh cũng có thể nhận ra được, nhiều mặt súng ống trong này có súng ngắn ổ xoay cổ điển, có súng ngắn, cũng có súng trường bán tự động, súng tiểu liên cùng với súng máy hạng nặng và hạng nhẹ, loại ánh sáng lộng lẫy đặc biệt kia, biểu hiện rằng bọn chúng tuyệt đối không phải đồ chơi.

"Chắc hẳn anh vẫn chưa được huấn luyện súng ống chuyên nghiệp!"

Trần Tinh quay người nhìn về phía Lục Tân nói: "Cho nên, bây giờ tôi bắt đầu tiến hành huấn luyện với anh!"

Cô ta vừa nói, vừa lấy ra một khẩu súng lục màu đen trong cái hộp bên cạnh, tháo dỡ, kiểm tra, tháo đạn, băng đạn trên, mở ra chốt bảo hiểm, sau đó một tay cầm súng, hướng về phía bia ngắm đối diện rồi bắn một phát súng, trên màn hình xuất hiện hình ảnh, vòng tám.

Trần Tinh đưa súng lục cho Lục Tân, bảo rằng: "Được rồi, huấn luyện kết thúc."

Ánh mắt của Lục Tân cũng đều trở nên hơi quái dị: "Thế này đã kết thúc? Cô huấn luyện tôi cái gì?"

Ông lão đeo kính đứng bên cạnh, cười tủm tỉm nói với Lục Tân: "Trên lý thuyết mà nói, các cậu cũng không cần huấn luyện!"

"Chỉ cần quen thuộc!"

Đúng lúc Bích Hổ cũng chen miệng nói vào: "Đối với chúng ta mà nói, chỉ cần hiểu được cách mở ra khoá bảo hiểm, nhắm chuẩn đối thủ là đã hoàn thành huấn luyện rồi!"

Lục Tân thở một hơi, để cho mình cố gắng đuổi theo suy nghĩ của bọn họ.

Anh nhận lấy súng, giữa ánh mắt quan sát của mọi người, cố gắng nhắm ngay bia ngắm phía đối diện.

Bia ngắm kia cách đó ngoài hai trăm mét, Lục Tân nhìn sang chỉ có thấy một vật mơ hồ.

"Đùng!"

Anh nổ súng.

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh, tất cả mọi người lại gần nhìn:

"Ồ, vòng ba..."

"Không đúng, là vòng ba trên cái bia bên cạnh..."

Ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn về phía Lục Tân đều có chút kì lạ.

Vòng ba bên cạnh, đây chính là người năng lực nhện?

Chỉ thế này?

Mặt Lục Tân đỏ rần, một phát súng này, còn kém hơn một chút so với một phát súng kia ở công ty vận chuyển Bốn Phương trước đó nữa...

"Đừng vội!"

Bích Hổ ở bên cạnh nhìn về phía Lục Tân nói: "Lần đầu đều rất khó mà bắn chuẩn, anh phải thích ứng, sau khi đạn ra khỏi nòng sẽ có lực phản chấn rất mạnh, hơn nữa động tác lúc anh cầm súng, phối hợp với cơ bắp trên người, cường độ, vân vân, đều sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác của đạn, trước tiên anh phải cảm nhận được độ chính xác của súng, sau đó anh có thể phối hợp với nó thông qua biến hoá sức mạnh cơ bắp của mình..."

Lục Tân hít sâu vào một hơi, giơ súng lên một lần nữa.

Nhưng mà lúc anh giơ súng lên, cánh tay không tự chủ được mà run lên, hơn nữa trọng lượng của súng cũng không hề nhẹ

Còn anh thì lại cố gắng nhìn về bia ngắm đối diện một lần nữa, cũng chỉ là một vật mơ hồ.

Lục Tân không biết phải phối hợp thế nào với khẩu súng này để bắn ra được viên đạn mà bản thân mình mong muốn.

Thế là anh chỉ có thể hơi quẫn bách, vô ý thức nhìn về xung quanh một chút, muốn tìm được bóng dáng của em gái...

"Đây là thứ gì?"

Một cánh tay nhỏ bé lạnh như băng cầm lấy bàn tay đang giữ súng của Lục Tân.

Lục Tân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy em gái chẳng biết xuất hiện ở bên cạnh từ bao giờ, đang hiếu kỳ đánh giá súng trong tay của mình.

Vào thời khắc này, Lục Tân bỗng nhiên cảm giác thân thể của mình xuất hiện một loại biến hóa kỳ diệu, giống như trên dưới toàn thân, mỗi một cơ bắp hay đoạn xương cốt, thậm chí là nhịp tim với hô hấp cũng đều hoàn toàn nằm trong khống chế của mình, mỗi một lần hô hấp thì loại cảm giác này liền tăng lên một phần, đợi sau ba lần hô hấp, anh cảm thấy cả người của mình đều giống như biến thành một cái máy móc tinh vi vậy.

Anh nhìn về bia ngắm phía đối diện, con ngươi hơi co rụt lại, bia ngắm kia trở nên rõ ràng một cách lạ thường.

Sau đó tay của anh vững vàng như máy móc, nhẹ nhàng tháo chốt, thậm chí đến cả lực phản chấn cũng chẳng hề làm cánh tay anh xuất hiện lay động rõ ràng.

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh: "Vòng ba!"

Nhưng còn không đợi người xung quanh lộ ra ánh mắt kinh ngạc mà khó hiểu, Lục Tân đã bóp cò lần nữa.

"Đùng, đùng..."

Lại bắn ra thêm hai viên đạn, một viên xuất hiện ở vị trí vòng tám, một viên xuất hiện tại điểm đỏ trung tâm.

Xì xào, xì xào, xì xào…

Sau đó tay của anh vững vàng như máy móc, nhẹ nhàng tháo chốt, thậm chí đến cả lực phản chấn cũng chẳng hề làm cánh tay anh xuất hiện lay động rõ ràng.

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh: "Vòng ba!"

Nhưng còn không đợi người xung quanh lộ ra ánh mắt kinh ngạc mà khó hiểu, Lục Tân đã bóp cò lần nữa.

"Đùng, đùng..."

Lại bắn ra thêm hai viên đạn, một viên xuất hiện ở vị trí vòng tám, một viên xuất hiện tại điểm đỏ trung tâm.

"Đùng, đùng, đùng..."

"Súng bắn chơi không vui đâu..."

Em gái đang quệt mồm, ghét bỏ nhìn linh kiện trên bàn kia rồi bảo: "Huỷ đi vẫn được nhỉ."

"Chuyện này..."

Lục Tân bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải quay đầu sang nói với những người khác: "Tôi không thích sử dụng thứ này nhiều lắm, có thể kiểm tra thứ khác không?"

Những người khác hai mặt nhìn nhau, ít nhiều gì cũng có chút không ngờ Lục Tân sẽ đưa ra câu trả lời thế này.

Bích Hổ thì ngạc nhiên hơn, nói: "Ông anh, chúng ta trời sinh chính là người nghịch súng đó, hệ nhện mà không cần súng thì chơi như thế nào?"

Lục Tân đành phải cười cười, nhưng cũng không trả lời.

"Được rồi, được rồi, thật ra cậu ấy cũng đã để lộ ra thiên phú với súng ống rồi, bây giờ thử loại khác một chút đi!"

Ông lão đầu trọc ở bên cạnh cười ha hả giảng hòa, bảo mấy người chiến sĩ võ trang đầy đủ đứng ở cửa tiến đến, cầm súng đứng vững bên tường, sau đó cười ra hiệu cho Lục Tân đứng đối diện với bọn họ đi, đôi mắt nhỏ chợt ẩn chợt hiện kia dường như vô cùng chờ mong.

"Làm cái gì vậy?"

Nhìn thấy súng ống lạnh lẽo trong tay ba vị chiến sĩ vũ trang kia, Lục Tân lập tức có chút cảnh giác.

"Tránh đạn đó..."

Lão già đầu hói kia cười hi hi, đáp: "Trên lý thuyết mà nói, người năng lực hệ nhện có cảm giác và tốc độ phản ứng kinh người, cho nên dưới tình huống vượt quá ba mét, hẳn là cậu có thể tránh thoát được đạn bắn rồi."

Nói xong thì an ủi Lục Tân: "Không cần lo lắng, các chiến sĩ rất có kinh nghiệm, không bắn vào chỗ hiểm đâu, cho nên dù cậu không tránh khỏi thì cũng không chết..."

"Chuyện này..."

Lục Tân nghiêm túc nhìn một ba chiến sĩ cao lớn khôi ngô kia một chút, còn có súng ở trong tay bọn họ rồi chậm rãi lắc đầu.

Anh nghĩ đến hậu quả mình bị thương cùng với khả năng phản ứng của người nhà.

"Hay là thôi đi!"

Nhìn vị giáo sư đầu có hơi trọc kia, anh thành khẩn nói: "Trên lý thuyết mà nói, có lẽ quả thật tôi sẽ không chết, nhưng ông thì không hẳn..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận