Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 171: Đã tìm được rồi (1)

Bích Hổ không nói hai lời đã khởi động xe.

Chiếc xe việt dã gầm thét giống như dã thú, điên cuồng mạnh mẽ lao vào con đường nhỏ, thẳng tắp chạy đi.

Để lại mấy nhân viên điều tra đứng nguyên chỗ, vẻ mặt có hơi cổ quái, trước đó, bọn họ đã điều tra cực kỳ tỉ mỉ xung quanh khu vực này, xác định những người kia đi về phía nam, còn con đường nhỏ bên trái đi vòng thị trấn bỏ hoang này thì hoàn toàn không tìm được bất kỳ dấu vết gì, bọn họ cũng không biết tại sao hai người của tổ hành động đặc biệt mà cấp trên nghiêm khắc căn dặn rằng họ nhất định phải phối hợp này đây, lại muốn qua bên kia.

Khó khăn trăm bề, trong lòng bọn họ cũng không khỏi... Sinh ra một loại kính nể, họ liếc nhau rồi thấp giọng nói: "Có lẽ đây chính là cao thủ rồi, không hiểu nổi họ đang làm gì."

"Lúc này, nên đến phía Nam mới phải."

Xe việt dã dưới thao tác của Bích Hổ, điên cuồng dùng tốc độ nhanh chóng chạy vội trên con đường gập ghềnh.

Mỗi lần đến chỗ mấu chốt, mẹ đều dịu dàng chỉ hướng.

Mà Lục Tân cũng không suy xét nhiều, trực tiếp nói với Bích Hổ.

Điều này, khiến cho Bích Hổ cảm thấy hết sức kinh ngạc, thỉnh thoảng gã lái xe bằng một tay, tay kia thì mở tấm bản đồ rộng ra, liếc nhìn bên trên.

Đây là tấm bản đồ mới nhất về địa hình xung quanh, giao thông và tình huống chung của phố Thanh Cảng mấy năm gần đây, phía trên được đanh dấu ghi chú hết thảy địa điểm mà mọi người quây quần tụ tập, và chỗ nguy hiểm trong một trăm dặm xung quanh. Mà cũng những dấu ghi chú màu khác nhau đánh vào tình hình giao thông, một vài đường không đi được, con đường bị đứt gãy bên trong và có trở ngại, đều được dùng bút đỏ phác họa .

Đánh ký hiệu xiên nho nhỏ, thể hiện rằng nơi đây xe không thể nào vào được.

Dùng các đường gạch nối, thì thể hiện rằng đường sá rất khó chạy, nhưng cũng miễn cưỡng đi được.

Một tấm bản đồ nho nhỏ, đã tập trung được rất nhiều tin tức có giá trị, có điều Lục Tân xem không hiểu.

Nhưng cũng còn may, anh có thể mượn năng lực của mẹ, xác định phương hướng của kẻ địch.

Những phương hướng này phối hợp với năng lực lái xe và phán đoán đường xa của Bích, liền có thể tìm được một con đường tốt nhất.

"Người anh em chạy tốt đấy..."

Hai tiếng sau khi dùng một phong thái gầm thét mà lái, Bích Hổ lật bản đồ, nói thầm một tiếng.

Lục Tân gật đầu một cái, từ sau khi ra khỏi thành phố, bọn họ cũng không có thời gian chậm trễ nữa mà luôn nhanh chóng đuổi theo, hơn nữa anh tin rằng phương hướng mà mẹ chỉ ra chính xác không sai, điều này khiến cho bọn họ cũng giảm bớt được rất nhiều thời gian.

Tuy rằng đường phố có tốt, có xấu, nhưng dưới sự điều khiển của Bích Hổ, tốc độ của bọn họ, cũng vẫn luôn được duy trì tốc độ một trăm ki lô mét trên giờ.

Bây giờ, hơi hai tiếng lái ra khỏi thành phố, khoảng cách của bọn họ với thành phố Thanh Cảng cũng đã khoảng tầm hai ba trăm ki-lô-mét.

Ngay cả khoảng cách đường thẳng có lẽ cũng đã vượt qua hơn một trăm ki-lô-mét.

Dưới tình huống thế này, đã nói rõ sau khi đối phương thuận lợi bỏ chạy xa khỏi thành phố Thanh Cảng, thậm chí đã không dừng lại trên đường một lần.

Có thể thấy được đối phương vô cùng cẩn thận.

Có điều, ít nhất điều này cũng có thể chứng minh, đối phương không phải đoàn kỵ sĩ quanh chúng ta."

Bích Hổ cũng phân tích liên miên: "Bên ngoài tường cao, vẫn luôn tồn tại đoàn kỵ sĩ. Có điều, gọi kỵ sĩ đoàn nhưng thật ra họ chính là bọn cướp, lái mấy chiếc moto nát, cầm theo mấy thanh súng nát đi cướp bóc khắp nơi. Đối tượng mà họ ra tay thường đều là những người tụ tập cơ bản kia, hoặc là vài đội vận chuyển xung quanh, nhưng không có can đảm ra tay thẳng vào thành phố cao tường."

"Bây giờ, sức ảnh hưởng với thành phố Thanh Cảng của chúng ta càng lúc càng lớn, có rất nhiều đoàn kỵ sĩ đã bắt đầu đi vào đường chính, nhận nhiệm vụ hộ tống vận chuyển vào thành phố của chúng ta, hoặc nhận vài ủy thác sưu hoang. Đương nhiên, thỉnh thoảng khi gặp được cơ hội thì sẽ cướp, làm nghề tay trái."

Giọng điệu của Bích Hổ cũng chắc chắn một chút: "Những đoàn kỵ sĩ xung quanh thành phố Thanh Cảng của chúng ta kia, điểm tụ tập và phạm vi hoạt động trên cơ bản đều nằm trong sự khống chế của chúng ta, còn bây giờ, mấy người mà chúng ta truy đuổi đây không dừng lại một chút nào, vẫn luôn đi thẳng ra ngoài, nói rõ rằng trụ sở của họ không ở quanh đây."

"Tôi nghi ngờ rằng, có thể là do thành phố cao tường khác thuê bọn họ, đặc biệt đến thành phố Thanh Cảng của chúng ta để làm chuyện gì đó xấu xa..."

Lục Tân khẽ gật đầu.

Nhìn từ tình hình mà mình hiểu rõ, hẳn là đám đoàn kỵ sĩ này do Tần Nhiên đứng đầu.

Nhân số của bọn họ không nhiều lắm, chỉ có khoảng bảy tám người, nhưng năng lực của họ rất mạnh, thậm chí trong đó còn có ba "người năng lực" nữa, hơn nữa có thể gây ra lộn xộn trong thành phố, còn có thể nhằm vào đội xe của anh và Trần Tinh, khi mai phục có sáu súng ổng chuyển hoá.

Chắc chắn mục đích của đám người này là để đoạt bức tranh kia.

Về phần bọn họ đến từ nơi đâu, vì sao lại đoạt bức tranh này, để tìm kiếm bức tranh này họ đã âm thầm điều tra bao lâu, tất cả anh đều không biết.

Nhưng anh cũng chưa cần thiết phải biết.

Điều tra những chuyện này là việc của Trần Tinh, nhiệm vụ ra ngoài lần này của anh chỉ là đưa bọn họ trở về thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận