Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 147: Ai chịu trách nhiệm (1)

"Tiểu tổ chi viện vào cuộc!"

Xác định loại quái vật mặt người cực lớn này đã bị tiêu diệt, rất nhanh trong kênh đã vang lên tiếng của Hàn Băng.

Rất rõ ràng, so với sự nghi ngờ được góp nhặt rất nhiều ở trong lòng các cô lúc bấy giờ, điều quan trọng nhất lúc này chính là xử lý chiến trường hỗn loạn dưới bờ tường phía Nam.

Bây giờ, càng ngày càng có nhiều người tỉnh lại, bọn họ nhìn thi thể nằm lít nha lít nhít xung quanh, lại nhìn mình không hiểu sao lại xuất hiện ở đây, càng lúc càng bị khủng hoảng lớn bao phủ, có người khóc lớn, có người chạy loạn.

Lúc này, mặc cho bọn họ chạy loạn, đương nhiên là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

Dù đã giải quyết xong quái vật tinh thần, cũng muốn đề phòng nguy hiểm tiềm ẩn còn giấu trên người bọn họ. Dù sao, trước đó bọn họ đều từng bị tiếng khóc của đứa bé trai kia khống chế, bây giờ cũng không biết đã chịu bao nhiêu tổn thương. Cho nên, dựa theo quy định của mỗi bộ phận ở bộ quản lý ô nhiễm đặc biệt của thành phố Thanh Cảng, tất cả mọi người đều phải tập trung lại để quan sát, cách ly, cho đến khi xác định không có bất cứ vấn đề gì.

Chuyện như vậy cực kỳ nghiêm cẩn, không thể sơ suất qua loa, không thể phạm sai lầm dù chỉ một chút.

Nhưng cũng may, chuyện này không cần Lục Tân phải tự mình xử lý.

"Tất cả mọi người đừng hốt hoảng."

"Các người vừa mới trải qua một trận sự cố ngộ độc thức ăn lớn, bây giờ chủ thành đang triệu tập nhân viên y tế đến."

"Mọi người kiềm chế cảm xúc một chút, ở tại chỗ, đừng nên chạy loạn..."

"Nếu như các người chạy loạn, đợi lát nữa lúc nhân viên y tế tới tập trung trị liệu không tìm thấy các người, hậu quả kia chỉ có thể tự mình gánh chịu..."

"Nhắc nhở hữu nghị: Tự mình đến bệnh viện trị liệu, tôi thấy chi phí chữa bệnh ít nhất cũng cần mấy trăm tệ nhé..."

Có tiếng trong loa lớn vang xung quanh, đó là hai tiểu đội quân tuần thành phố chạy đến.

Dựa vào số người của bọn họ, rất khó để khống chế nhiều người ở hiện trường như vậy, cũng may bọn họ đã được ra mệnh lệnh.

Dựa vào hiệu quả phát ra của loa lớn cực kì tốt.

Ở hiện trường vẫn có người đang khóc lớn, sốt ruột hỏi người xung quanh, nhưng cũng đã có ít người chạy loạn.

"Ai nghĩ ra cách này thế nhỉ..."

Lục Tân ngồi ở trên tảng đá bên cạnh cái hố lớn, anh cũng đều cảm thấy cách này quá độc rồi.

Anh nhìn về phía xung quanh, chỉ thấy hai nhánh tiểu đội quân tuần thành vào trong làm cho nơi đây đã trở nên trật tự hơn rất nhiều. Rất nhanh, lại nhìn thấy ở phía xa có một chiếc xe đang chậm rãi lái đến, lập tức tiếng cánh quạt chuyển động đinh tai nhức óc cũng xuất hiện trên đỉnh đầu, ánh sáng như tuyết từ trên không trung rơi xuống, chừng ba chiếc máy bay trực thăng đáp xuống bên cạnh, từ bên trên bước xuống tiểu đội chi viện mặc trang phục phòng hộ thật dày.

Bây giờ, sự cố ô nhiễm xuất hiện ở thành phố vệ tinh 2 quá nhiều, đến mức người của tiểu tổ chi viện cũng thiếu hụt nghiêm trọng. Có thể nhìn ra được, những đội viên của tiểu tổ chi viện này hẳn là chạy đến từ thành phố vệ tinh khác, hơn nữa số lượng cũng không nhiều.

Nhưng nhìn trang bị cùng hành động bên trên, cũng đều vô cùng chuyên nghiệp.

Mỗi lần, chỉ cần trông thấy tiểu tổ chi viện ra trận, trong lòng Lục Tân sẽ sinh ra một loại cảm giác an toàn rất kì diệu.

Lần này cũng không ngoại lệ, một nỗi lòng tha thiết lo lắng của anh rốt cuộc cũng đè xuống được.

Anh móc ra một điếu thuốc nhăn dúm dó, dùng tay gỡ một chút, tận lực vuốt thẳng nó, sau đó lấy ra cái bật lửa Zippo mà người quản lý Lưu của công ty trưng cầu ý kiến ở chủ thành kia đã đưa cho mình, chậm rãi châm lửa, sau đó chầm chậm phun ra một làn khói.

"Bây giờ, vấn đề đều giải quyết xong rồi sao?"

Tai nghe đã bị giẫm hỏng, lúc này Lục Tân đang dùng điện thoại vệ tinh để trò chuyện với Hàn Băng.

Giọng nói của Hàn Băng cũng có vẻ thả lỏng hơn rất nhiều so với trước đó, cô ấy nhẹ nhàng mềm mại nói: "Cũng gần rồi đấy, xem tình báo từ nơi khác truyền đến, ở khu vực mà ô nhiễm đặc biệt cỡ lớn nổi lên ở bốn phía ở thành phố vệ tinh 2, đều đã được khống chế rất tốt rồi, tiểu tổ chi viện đang hướng vào bên trong để khống chế. Ngoài ra, tiểu tổ điều tra ở từng thành phố vệ tinh cũng đã động viên, tiến hành loại bỏ theo chiều sâu."

"Mặc dù, sự cố ô nhiễm cỡ lớn thế này cũng ít gặp, nhưng bình thường chúng tôi đã diễn luyện rất nhiều lần, cộng thêm bốn thành phố vệ tinh khác, thậm chí bao gồm chủ thành, đều sẽ điều ra lực lượng chi viện nhất định đến đấy, cho nên công việc giải quyết hậu quả rất tốt, rất dễ xử lý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận