Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 243: Thí nghiệm cấm kỵ (1)

“Đúng vậy, nhưng tiến hóa chẳng qua là một phương hướng mà thôi.”

“Cái chúng ta đang thảo luận bây giờ, phải nói là một loại thăng cấp và tăng cường năng lực.”

Hàn Băng cách điện thoại cũng không phát hiện trong cảm xúc của Lục Tân đã xuất hiện một chút gợn sóng. Nghe từ giọng nói cô ta chỉ cho là Lục Tân có hơi bất ngờ, tiếp tục dùng giọng nói dịu dàng để giải thích:

“Thông qua đủ loại phương pháp để làm tăng cường năng lực của họ, thậm chí khiến những người có năng lực đột phá năng lực của bản thân đồng thời duy trì sự ổn định và an toàn phát huy ra năng lực cá nhân chính là đề tài nghiên cứu hàng đầu của viện nghiên cứu và các thành phố tường cao, hơn nữa lấy được không ít kết quả.

“Nếu như nói trọng tâm của giai đoạn thứ nhất là dẫn dắt, vậy thì giai đoạn thứ hai chính là đột phát.

“Đã sớm có nghiên cứu chỉ ra rằng, từ trước đến nay tất cả những người có năng lực được phát hiện dù có năng lực khác nhau nhưng những người có năng lực với tính tình ổn thì thông thường tinh thần lượng cấp đều dưới một nghìn. Còn những người có năng lực không ổn định, thậm chí hơi điên cuồng thì ở mức độ nhất định tinh thần lượng cấp sẽ khác nhau, có một số… thậm chí không thể dự đoán được…”

Trong đầu Lục Tân chợt nhớ đến nữ vương của thị trấn Vui Vẻ. Tinh thần lượng cấp của cô ta nên cao như thế nào?

Bình thường, chỉ trong tình trạng ngủ say thì tinh thần lượng cấp của cô ta đã có khả năng ổn định bao trùm phạm vi cả thị trấn nhỏ, làm vặn vẹo không gian năm mươi ki-lô-mét vuông thành một khu vực cấm. Mà sau khi phân tích, Lục Tân nghi ngờ thậm chí cô có thể biến ban ngày thành ban đêm. Lúc mình đi vào thị trấn nhỏ thì thời gian hẳn là ban ngày, nhưng trong cảm giác lại đang là ban đêm.

Nữ vương thị trấn Vui vẻ đã có tinh thần lượng cấp cao như vậy. Thế còn người nhà kia của mình…

“Cho nên, thí nghiệm ban đầu là để một số người có năng lực ổn định, tăng cường tinh thần lượng cấp lên hơn một nghìn…”

Nói đến đây, Hàn Băng hơi hơi dừng một chút, nói: “Đồng chí Lục tiên sinh, những điều tiếp theo tôi muốn nói với ngài sẽ liên quan đến một số phạm trù có mức độ bí mật cao và chủ đề mang tính tranh cãi. Hy vọng sau khi ngài nghe được có thể giữ bí mật, đồng thời cũng chú ý điều chỉnh tâm trạng của mình.”

Lục Tân ý thức được cô sẽ nói cái gì, im lặng một lúc.

Sau một lúc lâu, anh cười nói: “Tôi đã điều chỉnh tốt.”

Hàn Băng hơi bất ngờ về câu trả lời của anh, nhưng vẫn là tiếp tục nói: “Loại thí nghiệm tăng cường khả năng của người có năng lực này hiện nay đã bị pháp luật của liên minh cấm. Dù đã có văn bản cấm, nhưng không thể không thừa nhận, có một đoạn thời gian trước đó loại thí nghiệm như vậy rất nhiều…”

“Trong những năm tháng hỗn loạn không có trật tự kia, rất nhiều người có điều kiện cũng bắt đầu loại thí nghiệm này. Thậm chí… Không hề kiêng kị gì!”

Lục Tân nghe vật thì hơi đờ đẫn gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì.

Hàng Băng dừng lại một lúc, sau đó mới tiếp tục nói: “Mà số phận của những người có năng lực tham gia vào thí nghiệm tăng cường ngày cũng có những có sự khác nhau.

“Một số người ban đầu hướng tới ổn định, nhưng sau khi được tăng cường thêm thì dẫn đến mất khống chế bản thân mà trở thành nguồn ô nhiễm.”

“Có một số người chưa từng xuất hiện thay đổi khác thường, chẳng qua là năng lực của bản thân từ từ tăng lên một cách ổn định.”

“Cũng có một loại. . .”

Hàn Băng nhấn mạnh: “Ở sau khi đột phá cực hạn, giống như là lập tức tiến vào một phương diện hoàn toàn mới. Không chỉ năng lực vốn có được tăng cường trên phạm vi lớn mà thậm chí, còn có được một năng lực hoàn toàn mới. Sự mạnh mẽ của bọn họ đã khác biệt hoàn toàn so với hệ thống năng lực. Giống như hệ người nhện đã khai thác hoàn toàn cũng chỉ có cấp B, nhưng sau khi tăng cường thì trực tiếp đạt đến cấp S…”

“Hơn nữa đây là ghi chép sớm nhất liên quan đến thí nghiệm về “giai đoạn thứ hai” còn lưu lại.”

“. . .”

Nghe Hàn Băng nói xong, Lục Tân im lặng một thời gian rất lâu.

Bây giờ là một buổi chiều nắng đẹp, ánh nắng đang chui từ cửa sổ chiếu vào bên trong.

Nhưng Lục Tân cảm thấy hơi đau đầu.

Qua một lúc lâu, anh mới nói: “Thế còn “giai đoạn thứ hai” của hiện tại thì sao?”

“Thông qua chỉnh lý số liệu nghiên cứu và suy đoán, cộng thêm số lượng lớn thí nghiệm, hiện nay, loại phương pháp tăng cường này đã được lưu truyền trong các thành phố tường cao. Cho dù liên minh từng nhắc nhở một lần, đồng thời cố gắng làm gián đoạn những nghiên cứu này, nhưng cuối cùng hiệu quả thực tế cũng không lớn…”

Hàn Băng chậm rãi nói: “Bây giờ tôi có thể nói cho đồng chí là, loại thí nghiệm này thậm chí đã trở nên thuần thục.”

“Thanh Cảng của chúng ta cũng có năng lực làm được loại tăng cường này.”

Ánh nắng chiếu vào bàn hội nghị xám xịt làm không sáng sủa làm cho người ta cảm thấy hơi chói mắt.

Lục Tân cau mày, chầm chậm nói: “Cũng là bắt người đi làm thí nghiệm phải không?”

“Không phải.”

Nói đến đây, giọng điệu của Hàn Băng dường như tự tin hơn nhiều so với lúc nãy: “Tất cả những nghiên cứu trong phương diện nguồn ô nhiễm và người có năng lực tinh thần của Thanh Cảng đều do giáo sư Bạch phụ trách. Ông là người đến Thanh Cảng trong thời gian ban đầu mới xây dựng thành phố Thanh Cảng. Ngay từ đầu ông đã đặt ra mấy cái giới hạn thấp nhất trong phương diện nghiên cứu. Cho nên Thanh Cảng vẫn chưa triển khai loại thí nghiệm không hề kiêng kị gì cả đó…”

Nói đến đây, hình như cô cảm giác được giọng điệu của mình hơi quá khẳng định nên dừng lại một lút, từ từ bổ sung: “Dĩ nhiên, tôi chẳng qua chỉ là một người mới. Có lẽ ở phương diện cao hơn của một số sự việc thì tôi cũng không biết. Nhưng tối thiểu, pháp luật của Thanh Càng là quy định như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận