Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 347: Chương trình khai thông và giải tỏa áp lực (1)

Giảng đường của chương trình học khai thông và giải tỏa áp lực mà Vu Thần đã từng đã tham gia nằm ở lầu 17 một tòa nhà cao tầng ở phía tây thành chính. Đi tầm nửa tiếng đồng hồ, xe dừng lại trước tòa nhà cao tầng. Đúng lúc một người tài xế ở vào chủ thành tây bộ một tòa nhà lớn tầng mười bảy, ước chừng dùng chừng nửa canh giờ, xe đi tới cao ốc trước dừng lại. Đúng lúc giao ca của tài xế, thay một người tài xế khác để lái xe.

“Cô ở chỗ này chờ tôi, tôi đi lên xem qua một lát là xuống.”

Lục Tân cầm cái túi của mình lên, chuẩn bị xuống xe, đồng thời nói với Oa Oa đang ở trong xe một tiếng.

Oa Oa không có biểu cảm gì, đứng lên rất tự nhiên, giống là chuẩn bị xuống xe.

“Hửm?”

Rõ ràng là Lục Tân hơi bất ngờ, nhìn cô bé về phía cô bé đang cúi thấp đầu không nói một lời nào này.

Trong kênh nói chuyện, Trần Tinh đành phải nói rõ lý do: “Lúc Oa Oa nghe được những lời cô bé không thích sẽ giả bộ như không nghe thấy.”

“Ừm. . .”

Lục Tân đành phải nhìn kỹ cô bé này một lần nữa: “Cô nó cô bé đần như vậy, thật ra cũng không đần lắm…”

“. . . Còn biết giả ngu.”

Trần Tinh im lặng một lúc, nói: “Oa Oa vốn không phải là đần độn, chỉ là không hiểu cách giao tiếp với người khác.”

“Được thôi. . .”

Lục Tân bắt đầu nghiêm túc suy xét: “Nếu như dẫn theo cô bé có thể gây cản trở cho công việc của tôi không?”

“Không.”

Trần Tinh khẽ cười một tiếng, nói: “Đừng quên, bản thân Oa Oa cũng là một người có năng lực với độ hoàn thành nhiệm vụ rất cao.”

“Cái này. . .”

Trong lòng Lục Tân nảy sinh một số nghi ngờ, nói: “Cô cũng có thể tiến hành điều tra sự kiện ô nhiễm đặc biệt.”

“Dĩ nhiên là không thể.”

Trần Tinh cười cười, nói: “Nhưng Oa Oa sẽ rất im lặng, không gây ảnh hưởng hay cản trở việc điều tra của anh.”

Đôi lúc anh có thể hiểu thành, lúc xử lý sự kiện ô nhiễm đặc thù thì Oa Oa là tay chân đáng tin cậy…”

Dùng thời gian tầm vài phút, Lục Tân mới tiếp nhận kiểu thiết lập “Oa Oa” bằng “Tay chân” này.

Không có cách khác, chỉ có thể dẫn theo.

“Oa Oa nếu như muốn đi theo người tiến hành điều tra nhiệm vụ, vậy anh cần phải nhớ kỹ: “

Trần Tinh cũng suy nghĩ một chút, lại kiên nhẫn nhắc nhở người bảo mẫu không thành thạo nghiệp vụ Lục Tân: “Trên lý thuyết, nhìn thấy mặt Oa Oa trong trường hợp không có vật che chắn mới xuất hiện cảm xúc khác thường. Nhưng có những chứng cứ chứng minh rằng ở tiếp xúc với Oa Oa trong một phạm vi nhất định thời gian quá lâu khoảng một tiếng đồng hồ cũng có tỷ lệ nhất định bị cô bé ảnh hưởng.”

“Cho nên, anh phải cố gắng hết sức để nhắc nhở Oa Oa, lúc gặp người khác phải dùng dù che mặt, điểm này chính Oa Oa cũng biết.”

“Một điểm nữa, nếu có người bị Oa Oa hấp dẫn mà chủ động tiếp cận hoặc là đi theo thì phải ngăn cản kịp thời.”

“Ba, hạn chế quát Oa Oa. . .”

Lục Tân nghe, lập tức hơi căng thẳng: “Quát thì sẽ thế nào?”

Trần Tinh dừng một chút, nói: “Oa Oa sẽ đau lòng.”

“. . . Được thôi!”

Lục Tân đành phải đồng ý, bĩu môi nói: “Các cô để một người nguy hiểm như vậy đi xử lý sự kiện ô nhiễm có ổn không vậy?”

“Thật ra chỉ cần tuân thủ những nguyên tắc khi ở chung với Oa Oa thì nguy cơ cô bé mất khống chế là rất thấp…”

Trần Tinh kiên nhẫn nói rõ lý do, thật ra, cô ta rất muốn nói, theo ước tính thì mức độ nguy hiểm của anh còn cao hơn Oa Oa, nhưng cô ta nhịn được.

Lục Tân đẩy cánh cửa được khảm kính chống đạn ra, nhẹ nhàng nhảy xuống tới.

Cảm thấy ánh nắng chiếu xuống trên đỉnh đầu rất thoải mái.

Đằng sau vang lên tiếng tiếp đất nhẹ nhàng, sau đó là cảm giác mát lạnh từng đợt truyền đến từ sau lưng.

Oa Oa đi xuống theo anh, cũng không tiếp tục bay lơ lửng nữa mà hai chân chạm xuống đất.

“Đi thôi!”

Lục Tân cười với Oa Oa, dẫn đầu đi về phía tòa nhà cao tầng.

Nhân viên phục vụ đã đến trước chào hỏi với người ở đây, nên Lục Tân không hề tốn sức mà đi tới một trong những chiếc thang máy đang trống, nhấn nút đi lên, cùng Oa Oa đi vào bên trong thang máy, đồng thời trực tiếp đi lên lầy 17.

Lúc lên đến tầng 7, thang máy dùng lại, có người chờ ở đây.

Tuy nhiên, Lục Tân điềm đạm cười với đối phương một tiếng: “Chúng tôi có việc, mời anh đi chuyến sau.”

Đối phương là một chàng trai trẻ mặc chiếc áo gió phong cách hip – hop, lập tức nổi giận, quát lên: “Dựa vào cái gì chứ?”

Lục Tân lấy súng trong túi ra, để cậu ta nhìn thấy.

Chàng trai hơi run rung nói: “Tôi không vội.”

“Cảm ơn.”

Lục Tân cảm ơn cậu ta, sau đó nhấn nút đóng cửa.

Thang máy tiến tục đi lên, Oa Oa hơi tò mò nhìn Lục Tân.

“Không có việc gì, yên tâm.”

Lục Tân thân thiện cười với Oa Oa, nhẹ nhàng an ủi cô bé.

Oa Oa khẽ gật đầu, sau đó cúi đầu xuống, cứ lẳng lặng tựa vào trên tường thang máy như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận