Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1624: Ba bí mật của lão viện trưởng (3)

Nghe Số Năm nói đến đây, rất nhiều nghi vấn của Lục Tân đã được giải đáp.

Nhưng cũng lúc này, bỗng dưng anh sinh ra một chút tò mò, không nhịn được mà nói với Số Năm: “Vì lý do gì mà cô hiểu rõ nó như thế?”

“Bởi vì…”

Bỗng dưng trên mặt Số Năm xuất hiện nụ cười thần bí: “Tôi vẫn luôn nghiên cứu những thứ này.”

Lục Tân không khỏi kinh ngạc, dùng ánh mắt cổ quái nhìn về Số Năm.

Không phải vừa nãy cô ta nói bản thân chủ yếu nghiên cứu những loại thuốc có ý nghĩa to lớn và ảnh hưởng nhiều đối với xã hội hay sao?

“Mà mặt khác, anh cảm thấy, tôi học từ ai mà nghiên cứu những thứ này?”

Lúc Số Năm nói đến đây, giọng điệu có chút thần bí, ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, lại liếc mắt nhìn đến chỗ của Số Mười Bốn, bỗng nhiên hạ giọng xuống, nói với Lục Tân: “Vì giết anh mà sở sự vụ Ách bích đã che giấu ánh mắt phía bên ngoài muốn nhìn vào đây, bây giờ vẫn còn che giấu, thế nên mới để cho tôi có thể yên tâm nói với anh một chút chuyện liên quan đến lão viện trưởng…”

Nói xong, giọng cô ta hơi hơi trầm xuống, nói: “Trước kia anh có hỏi tôi kế hoạch điên cuồng của lão viện trưởng là gì?’

“Tôi chỉ có thể nói cho anh một ít chuyện mà tôi phát hiện được…”

“Tế đàn!”

“Qua nhiều năm như vậy, lão viện trưởng vẫn luôn chế tạo một tế đàn khổng lồ mà trước nay chưa từng có…”

“Bất kể là chuyện mà sở sự vụ Ách bích đang chế tạo, hay là những chuyện mà tôi nghiên cứu kia.”

“So sánh cùng lão viện trưởng, cũng chỉ là chuyện nhỏ trong chuyện lớn.”

“Sự hiến tế của sở sự vụ Ách bích cũng chỉ là một khu sinh vật cấm nho nhỏ.”

“Mà coi như tôi có thể nghiên cứu thành công, thì hạn mức hiến tế cao nhất về lý luận cũng chỉ có khả năng hiến tế một tòa thành của cao tường mà thôi…”

“…”

“Chỉ có… Có thể hiến tế cả một tòa thành của cao tường mà vẫn nói là “Chỉ có”.”

Trong lòng Lục Tân run lên, nhìn nét uể oải trên mặt Số Năm, anh có chút lo lắng.

“Mà lão viện trưởng…”

“Nếu như cố gắng để hình dung, thì tôi sẽ nói, ông ta chế tạo ra một cái…”

Ánh mắt thăm thẳm của Số Năm nhìn về phía Lục Tân, tiếp tục nói: “Đồ vật đủ để hiến tế là nửa thế giới này.”

“Bùm.”

Vẻ mặt Lục Tân không khỏi biến sắc.

Anh cố gắng suy nghĩ một chút vẫn không thể nào tưởng tượng được, có thể hiến tế nửa thế giới là loại đồ vật gì.

Thế nhưng, sự hoảng sợ không thể che giấu trên khuôn mặt số Năm cũng ảnh hưởng đến anh.

Một lúc lâu sau, anh mới miễn cưỡng lấy lại được tinh thần, khẩn trương nói: “Như vậy thì, đến cuối cùng, ông ta muốn làm cái gì?”

Hiến tế, để đổi lấy lực lượng của Ban đầu.

Mà đổi lấy lực lượng Ban đầu, cũng là vì hoàn thành mục tiêu của bản thân.

Thế nên, Lục Tân không thể không sinh ra hiếu kỳ, đồ vật được lão viện trưởng dùng thời gian cả đời để chế tạo như vậy.

Là để hoàn thành mục tiêu gì?

“Tôi cũng không biết, chỉ duy nhất đối với việc này là lão viện trưởng cực kỳ cẩn thận, không bao giờ để cho bất cứ ai nhìn thấy.”

Số Năm lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Chẳng qua tôi chỉ đi theo ông ta một khoảng thời gian đó, mới biết ngoại trừ việc chế tạo tế đàn ra, ông ta còn quan tâm nhất cũng chỉ có hai chuyện, một chuyện là có liên quan đến anh, chuyện còn lại kia lại rất kỳ lạ…”

Sau khi tinh tế suy nghĩ một lúc, cô ta mới thấp giọng nói: “Đây là một chuỗi logic có tên là Mobius.”

“Tế đàn đủ để hiến tế sinh mạng của nửa thế giới…”

“Chuỗi logic tên có tên Mobius…”

“Rồi đến bảy thí luyện của tôi…”

Tâm trạng Lục Tân không kiềm chế được mà trở nên xúc động.

Trong cảm giác, tự hồ như hiểu biết của anh về lão viện trưởng đã nhiều hơn rất nhiều.

Thế nhưng, trước những tin tức mà những mảnh vỡ kia đưa ra lại tựa hồ như còn chưa đủ để người khác có thể đoán được mục đích của lão viện trưởng.

Đến cùng thì, ông ta muốn làm gì…

Nghĩ đến vấn đề này, đầu Lục Tân mơ hồ cũng nở ra chút.

“Dù sao người ta cũng là lão viện trưởng, nào có ai có thể biết trong đầu của ông ta đang nghĩ gì?”

Nói đến đây, Số Năm cũng cảm khái thật lâu, nói: “Nói ra thì, số Bảy vẫn luôn đi theo bên cạnh lão viện trưởng, thế nên cô ta mới có thể biết chút vì bí mật này. Lúc trước ở cùng ông ta, tôi lại biểu hiện quá thông minh, cho nên từ rất sớm, ông ta đã thả cho tôi đi. Cho dù, trước khi rời khỏi chỗ đó, ông ta cũng không nói lời nào uy hiếp tôi, nhưng tôi có thể cảm giác được ánh mắt nguy hiểm của ông ta.”

Có điều, anh còn chưa kịp nói lời lo lắng nào, Số Năm cũng đã thở ra một hơi nhẹ nhàng, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên.

Tuy cô ta vẫn luôn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng cũng không thể nào che giấu sự hoảng sợ.

“Lão viện trưởng của chúng ta là một loại người mà không ai có thể miêu tả được…”

“Đi theo ông ta, tôi có thể cảm nhận được, dường như trong lòng ông ta có một sự cố chấp…”

Cô ta dừng lại một chút, có vẻ như đang nghĩ xem nên nói cái gì, một lúc lâu sau mới nói tiếp:

“Yêu quý!”

“Đúng vậy, chính là yêu quý.”

Số Năm lặp lại một lần nữa, giống như là đang khẳng định rằng bản thân cô ta hình dung không sai.

“Số Chín, tôi cũng không biết kế hoạch cuối cùng của lão viện trưởng là gì, thế nhưng, tôi vẫn rất sợ hãi…”

Lúc này cũng không có ai có thể nhìn được hai người, trên mặt Số Năm cũng không còn dáng vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng như trước kia. Khuôn mặt phía sau lưng của người đàn ông trai tráng cũng lộ ra nét khô gầy, trên khuôn mặt thanh tú ấy còn hiện lên một chút run rẩy, biểu cảm hơi mất khống chế vì hoảng sợ.

“Bởi vì đối với những thứ, đồ vật mà ông ta cố chấp yêu quý, thì những đồ vật khác ông ta sẽ đối xử rất đạm mạc.”

“Ví dụ như chúng ta…”

“Rất giống như tôm đã được rửa sạch, ướp thịt, đặt trên tế đàn để đem đi trao đổi lấy cái gì đó…”

“Cừu non…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận