Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1008: Anh không được xúc phạm em (1)

Giọng điệu dịu dàng, biểu cảm phấn khích.

Lục Tân từng bước băng qua quảng trường, ánh mắt đảo qua những sinh vật còn sót lại.

Trên quảng trường, chỉ còn lại một số ít người còn sống.

Một số người trong số họ mặc âu phục nhăn nhúm, một số mặc lễ phục quý bà xộc xệch, còn có một số thì mặc đồng phục vũ trang.

Nếu như loại bỏ sự hoảng sợ và bối rối, cùng với một số đình trệ do chịu sự sợ hãi trên khuôn mặt của họ vào lúc này, thậm chí còn có thể thấy được một loại thói quen tuyệt vời và khí chất cao quý mà chỉ khi ở vị trí cao trong một thời gian dài mới có thể vun đắp nên, vượt xa người thường có thể so sánh được.

Ánh mắt điềm đạm của Lục Tân đảo qua trên mặt bọn họ, nhìn tỉ mỉ.

Con quái vật đó nhất định ở ngay trong quảng trường này, anh có thể cảm nhận được.

Hơn nữa con quái vật đó nhất định đang trốn trong lòng của người nào đó, nếu không anh đã có thể cảm nhận rõ ràng hơn.

Ở cấp độ tinh thần, những con quái vật lộ ra bên ngoài hiện thực thường sẽ rõ nét như mặt trời.

Khi Lục Tân nhìn quan sát bọn họ, đám người này hiển nhiên cũng bị dọa sợ, vẻ mặt kinh hãi nhìn Lục Tân.

Theo phân tích của thông tin tình báo hiện tại, bọn họ hẳn đều là quan chức cấp cao trong Tổng Sở hành chính ở thành phố Hắc Chiểu, đồng thời cũng là người lên kế hoạch cho hành động đặc biệt ở đầm lầy Quỷ Hỏa đó. Sau khi quái vật ở Vực Sâu chạy ra ngoài, điều đầu tiên họ làm hiển nhiên cũng là khống chế chúng.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của mọi người, trên người bọn họ thậm chí không thấy được nhiều vết tích ô nhiễm, đầu óc dường như cũng rất tỉnh táo.

Thoạt nhìn, thậm chí không giống như họ đã bị đánh cắp giấc ngủ.

Chỉ có điều, đặc chất tinh thần của bọn họ đã thực sự bị bắt lấy, nhưng có thể là do con quái vật chạy ra từ Vực Sâu đó còn muốn mượn tay họ để kiểm soát thành phố này, cho nên mới không để bọn họ cũng biến thành dáng vẻ ngây ngô như người bình thường.

"Cứu tôi... mau cứu chúng tôi..."

Đột nhiên, một trong những người này gào lên.

Đây là một người đàn ông trung niên, tóc đã rụng đến 95%, chỉ còn lại vài sợi ở hai bên, còn cố tình để thật dài và chải đến giữa đầu cho đỡ lộ liễu. Anh ta giống như đột nhiên lấy hết can đảm, hét lớn với Lục Tân:

"Cậu... cậu là người đến chi viện cho chúng tôi, đúng không?"

"Mau cứu chúng tôi, tôi là Lữ Đại Vượng, Tổng trưởng Sở hành chính của thành phố Hắc Chiểu, cậu... mau đưa chúng tôi ra ngoài với..."

Lục Tân dường như cảm thấy hơi buồn cười, ngoảnh đầu liếc nhìn người này.

"Cậu còn nhìn gì nữa vậy, mau cứu chúng tôi ra ngoài..."

"Các người, các người không phải tới đây hỗ trợ chúng tôi sao?"

Thấy Lục Tân chỉ liếc mắt nhìn, vị Tổng trưởng hành chính này đã kinh ngạc lại cùng tức giận.

Gần một tháng nay, họ sống trong hoảng loạn từng ngày, đã chịu đủ dày vò, họ coi Lục Tân như cọng rơm cứu mạng duy nhất, điên cuồng hét lên: “Còn ngây ra đó làm gì? Cứu chúng tôi ra khỏi đây trước đi..."

"Không phải chỉ vì tiền sao, các người không phải là muốn tiền sao, bao nhiêu cũng được..."

"Hả?"

Lục Tân có chút tò mò, con ngươi hơi tập trung, rơi vào trên mặt của anh ta: "Bao nhiêu?"

Trên mặt Tổng trưởng hành chính đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, có hy vọng!

Anh ta bất giác muốn hét lên một con số thiên văn, nhưng lời nói ra đến miệng, xuất phát từ tâm lý tinh tế, anh ta lại không hét ra một con số cụ thể, mà vừa hét vừa cố gắng đứng dậy, bò tới chỗ Lục Tân và hét lớn:

"Bao nhiêu cũng được..."

"Ừm…"

Nghe anh ta nói như vậy, Lục Tân khẽ nhíu mày, lui về phía sau một bước.

Tổng trưởng hành chính đột nhiên bị sốc và tức giận, hét lớn: "Mau cứu tôi, lập tức đưa tôi đến nơi an toàn..."

"Bằng không, bằng không tôi sẽ khiếu nại lên Sở hành chính của các người..."

Nghe được câu này, sắc mặt Lục Tân đột nhiên trở nên có hơi khó coi.

Anh nhìn vị Tổng trưởng hành chính đang trườn về phía mình với ánh mắt lạnh lùng, ngay cả những người ở các Tổng Sở hành chính khác cũng có vẻ hy vọng khi thấy lời kêu cứu của vị Tổng trưởng hành chính, cũng lập tức kích động, tranh đẩy nhau bò đến bên cạnh Lục Tân.

Lần này, anh không lui mà khi Tổng trưởng hành chính bò tới bên chân, anh đã rút súng từ trong túi ra.

Lặng lẽ chĩa vào trán anh ta.

Thịt trên mặt Tổng trưởng hành chính đột nhiên cứng đờ, ngơ ngác ngẩng đầu lên, trên mặt toát ra mồ hôi lạnh: "Cậu làm gì vậy?"

Lục Tân trịch thượng bình tĩnh nhìn anh ta.

"Cậu... rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Bên cạnh cũng có một giọng nói run rẩy vang lên, ngay lúc những người khác trong Sở hành chính vốn tràn đầy hy vọng bò về phía Lục Tân, nhưng đột nhiên nhìn thấy Lục Tân chĩa súng về phía Tổng trưởng hành chính, lập tức kinh hãi, một người phụ nữ trong bộ đồ chuyên nghiệp màu đen, khoảng ngoài bốn mươi, được bảo dưỡng tốt, khí chất cũng cao, đã hét lên trong hoảng loạn.

Nhưng chị ta chỉ hét lên nửa chừng, rồi bỗng dưng dừng lại.

Bởi vì Lục Tân lại rút súng từ trong túi đen ra và chĩa vào mặt chị ta.

Cái túi màu đen nhẹ nhàng rơi xuống đất, xung quanh nhất thời cũng trở nên vô cùng yên tĩnh.

"Cậu…"

Giọng của vị Tổng trưởng hành chính mập mạp run lên, cơ thịt trên mặt không ngừng vặn vẹo: "Cậu điên rồi sao..."

"Tôi là Tổng trưởng hành chính của thành phố Hắc Chiểu. Cậu không đến để trợ giúp chúng tôi sao?"

"Cậu muốn tiền đúng không? Mau cứu tôi, tôi sẽ..."

"Ha…"

Nghe những lời của anh ta, nhìn vẻ chột dạ và thấp thỏm trên khuôn mặt của anh ta, trên mặt Lục Tân lập tức nở rộ nụ cười.

"Tiền có thể sỉ nhục tôi."

"Ông không thể…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận