Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 915: Là ai sai (1)

Trong sân biệt thự, một đám nhỏ đang chơi cùng nhau.

Tiếng động trên cửa sổ tầng ba quá lớn, đương nhiên cũng bị đám trẻ tai thính này nghe thấy.

Lúc Lục Tân đi ra, đám trẻ lập tức dùng ánh mắt lo lắng nhìn về anh, có tức giận, có sợ hãi, có cả vừa tức giận vừa sợ hãi, đương nhiên trong đó cũng có một vài ánh mắt vừa tức giận vừa sợ hãi đan xen một chút tức giận hận sắt không thành thép.

Lục Tân cúi đầu, thậm chí không muốn đón nhận ánh mắt của đám trẻ, nhanh chóng đi lướt qua.

Anh sải bước đến xe máy, chậm chạp đi ra ngoài biệt thự.

Lúc đến ngoài cửa, Lục Tân đã giảm tốc độ xuống.

Anh quay đầu nhìn thấy cửa biệt thự có ba bốn tấm bình phong được trang trí vô cùng sạch sẽ, trong phòng bảo vệ còn có một cái bếp lò, ông bảo vệ đang đứng bên trong lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh qua lớp cửa kính mới tinh…

Lục Tân cũng lẳng lặng nhìn ông ấy, hai người im lặng một lúc lâu.

Cả hai đều giống như, dường như không cách nào nhìn ra một chút cảm xúc bất thường gì trong mắt người kia.

Ước chừng ba, bốn giây sau, Lục Tân khẽ gật đầu với ông ấy, nói: “Vì sao gần đây ông lại không trồng hoa?”

Ông bảo vệ ngơ ngác, đột nhiên không biết phải trả lời anh thế nào.

Lục Tân nói: “Tiếp tục trồng đi, cháu đặc biệt để lại cho ông một bồn hoa.”

Sau khi nói xong những lời này, anh chậm chạp dẫm chân ga chạy ra khỏi biệt thự, cho tài xế đang chờ ngoài cửa năm mươi đồng, sau đó không nói không rằng mà dần tăng tốc, chạy về phía cuối con đường xa xa.

Trong phòng bảo vệ, ông bảo vệ đứng lặng một lúc lâu, rồi đột nhiên cảm thấy lạnh hết cả lưng.

Thì ra là mồ hôi lạnh trên người ông ấy đã thấm ướt lưng.

“Không ổn…”

Đột nhiên ông ấy nhớ ra gì đó, nhanh chóng lao nhanh vào bên trong căn biệt thự.

Cơ thể già nua, thế mà tốc độ lại vô cùng nhanh.

Ông ấy bước một bước lên ba bậc thang, nhanh chạy lên tầng ba biệt thự, đến trước căn phòng lớn nhất, đẩy mạnh cửa ra, lập tức nhìn thấy cô giáo Tiểu Lộc đang im lặng ngồi trước cửa sổ, im lặng nhìn ra bên ngoài, cô ấy không hề có chút phản ứng nào với tiếng động lúc ông ấy vọt vào trong phòng.

Mùa đông, trời tối rất nhanh, màn đêm sắp buông xuống, ánh nắng chiều tối tăm chiếu lên người cô ấy.

Ông bảo vệ thấy cô ấy không sao thì hơi yên tâm.

Nhưng đứng trước bóng lưng cứ mãi nhìn ra ngoài cửa sổ của cô ấy, đột nhiên ông ấy lại không biết phải mở miệng thế nào.

Qua một lúc lâu, ông ấy mới khẽ nói: “Cháu không sao chứ?”

Cô giáo Tiểu Lộc không quay đầu lại, vẫn chỉ im lặng nhìn bên ngoài, nói: “Bây giờ, không phải ông nên lo lắng cho cậu ấy sao?”

Ông bảo vệ im lặng một lúc, rồi nói đầy lo lắng: “Cậu ấy đã biết được bao nhiêu?”

Cô giáo Tiểu Lộc nhẹ giọng trả lời, nói: “Cậu ấy đã nhớ ra được chuyện xảy ra ở trại trẻ mồ côi lúc trước, tuy cháu không hỏi rõ ràng, nhưng có thể đoán chắc cậu ấy đã nhớ rõ tất cả, bao gồm cả lúc cậu ấy tự tay đánh gãy xương cột sống của cháu…”

Trong mắt ông bảo vệ lập tức tuôn trào một nỗi sợ hãi sâu sắc.

Điều này làm cho hơi thở của ông ấy dần trở nên nặng nề: “Vậy… Những chuyện khác thì sao?”

Qua một lúc lâu cô giáo Tiểu Lộc mới nhẹ nhàng lắc đầu.

Có vẻ như ông bảo vệ đã dần thả lỏng, nhưng vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi.

Có điều khi nhìn thấy vẻ im lặng của cô giáo Tiểu Lộc, ông ấy cũng cảm thấy hơi không đành lòng.

Vì thế, có lẽ muốn an ủi nên ông ấy đã mỉm cười, từ tốn nói: “Nếu vậy, thì cũng… Khá tốt…”

“Cậu ấy nhớ lại chuyện trước kia, nhưng mà, cũng không bị mất khống chế…”

“Có lẽ, có lẽ chứng minh cậu ấy thật sự… Tốt?”

“Cháu mong em ấy tốt hơn.”

Cô giáo Tiểu Lộc chậm rãi cúi đầu xuống, trong giọng nói có chút ảo não: “Có lẽ em ấy đã dần trở nên tốt hơn thật, nhưng mà cháu… Cháu còn cảm thấy sợ em ấy, cháu thật sự không hiểu, chẳng lẽ… Từ trước đến giờ người thật ra không buông bỏ được lại là cháu?”

“Cháu không thể như vậy nói.”

Ông bảo vệ ngẩng đầu lên, trên mặt ông ấy là vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Trong chuyện này, người duy nhất không đáng trách chính là cháu.”

“Trong tất cả mọi người, người duy nhất vô tội cũng là cháu.”

“Cháu vốn chẳng liên quan gì đến những việc này, chỉ là nếu mở trại trẻ mồ côi thì phải có dáng vẻ giống với trại trẻ mồ côi, cho nên mới nhận mấy người ngoài… như các cháu, chỉ là lúc ấy, có ai ngờ rằng sẽ xảy ra nhiều chuyện như thế đâu?”

“Càng không ngờ rằng cuối cùng lại ly, tán, chết, cuối cùng người gánh những chuyện này, thế mà lại là cháu…”

“Đừng nói nữa…”

Dường như những lời của ông bảo vệ làm cô giáo Tiểu Lộc bị đả kích rất nặng nề, cảm xúc của cô ấy đã trở nên hơi kích động.

“Ông biết mà…”

Trong giọng nói của cô ấy loáng thoáng tiếng khóc nức nở: “Cháu cũng không hoàn toàn vô tội.”

“Dù sao, trước kia là do cháu… Do cháu đưa ra kế hoạch chạy trốn này…”

Ông bảo vệ không nói gì cả, tựa như hơi hối hận vì đã nhắc đến đề tài này.

Qua một lúc im lặng thật lâu, ông ấy mới chậm chạp lắc đầu, nói: “Chuyện này không trách cháu, lúc ấy chỉ là vì cháu suy nghĩ cho những đứa trẻ kia, hơn nữa, hơn nữa nếu không phải vì có người mật báo, thì kế hoạch chạy trốn của các cháu… Có lẽ sẽ không bị thất bại…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận