Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 472: Bộ não kéo đàn (1)

“Đùng! Đùng. . .”

Lục Tân vừa vững vàng lái xe của mình vừa lấy một khẩu súng ngắn ra chính xác giải quyết hai tên điên giúp đầu xe. Bàn tay bé nhỏ của em gái vẫn luôn nắm lấy bả vai của anh khiến cho anh vừa lái xe vừa bắn súng trở thành việc đơn giản giống như một tay cầm đũa, một tay chơi điện thoại vậy.

Mà trong giây phút này có thể thấy được chiếc xe của anh có tính năng tốt như thế nào.

Đầu xe Cao Đình gần như là liều mạng mang theo chiếc loa đang bật nhạc inh tai nhức óc vừa dùng tốc độ làm xe có thể hư hỏng bất cứ lúc nào lao thẳng về phía trước.

Nhưng Lục Tân lại có thể nhẹ nhàng bắt kịp cô ta, hơn nữa còn có cảm giác như không phải tốn quá nhiều công sức. Anh cho rằng nếu như anh dùng tốc độ cao nhất của xe máy, tàn nhẫn vặn chân ga thì mình chắc chắn có thể dễ dàng bỏ lại đầu xe ở đằng sau.

“Anh rất lợi hại. . .”

Sau khi xông qua đoạn đường nguy hiểm nhất, lúc này đầu xe mới liếc mắt nhìn Lục Tân.

Cô ta hơi ngạc nhiên vì sự bình tĩnh của Lục Tân, sau đó mới kêu lên: “Đàn vi-ô-lông ở đâu?”

Lục Tân hơi quen thuộc, nói: “Chắc là hướng mười giờ… Nhìn thấy đầu đường đằng trước không? Rẽ trái.”

“Được. . .”

Đầu xe gật đầu, một lần nữa vặn ga lên.

Chiếc xe máy của cô ta phát ra tiếng gầm rũ phẫn nộ, ống bô gần như sắp phụt ra lửa. Sau vài giây đồng hồ thì cô ta đã chạy đến đầu đường đó, rồi cô ta gần như không giảm tốc độ, cơ thể sắp dán sát vào mặt đất, bất ngờ rẽ trái và bẻ tay lái thẳng lại, một lần nữa tăng tốc độ. Đến lúc này, cô ta mới quay đầu nhìn về đằng sau thì thấy chiếc xe máy màu bạc của Lục Tân vẫn theo sát đằng sau.

Loại bình tĩnh và trấn định khác thường này khiến đầu xe cũng không nhịn được mà hít vào một hơi lạnh, nhịn không được nói: “Anh. . .”

Nhưng cô ta còn chưa kịp nói xong đã chợt ngừng lại.

Cô ta phát hiện Lục Tân đang ngẩng đầu nhìn qua, hơi hơi nhíu lông mày lại, hình như hơi ngạc nhiên.

Có lẽ loại vẻ mặt này xuất hiện ở người khác là hết sức phổ biến, nhưng xuất hiện ở trên mặt của người thanh niên này gân như rất bất ngờ.

Cô ta cũng vội vàng quay đồi, nhìn về phía trước, sau đó thì tay chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Vừa rồi cô ta vẫn đang hỏi Lục Tân tiếng đàn vi-ô-lông truyền đến từ đâu.

Bởi vì trên xe gắn máy của cô vẫn đang bật nhạc với giọng nam cao inh tai nhức óc, cho nên dù có tiếng đàn vi-ô-lông cũng nghe không rõ ràng. Cho đến lúc này, dù trong tiếng nhạc inh ỏi vang dội thì cô ta cũng nghe thấy tiếng đàn mà lúc trước Lục Tân đã nói qua.

Hoặc là nói, cô ta nhìn thấy người kéo đàn vi-ô-lông.

. . . Nếu như đó là người!

Trong ngã rẽ đi vào con đường này đã thấy ở phía trước một trăm mét đang treo một miếng thịt.

Nhìn thoáng qua, đây chỉ là một đống thịt màu đỏ tươi, cao khoảng hai mươi mét, bên trên đầy cách khe rãnh đang được treo ở giữa không trung cách mặt đất chừng bảy, thám mét. Trên đống thịt có vô số những mạch máu chằng chịt quấn quanh và kéo ra ngoài, cuốn lấy những tòa nhà cao tầng, cột điện và cây cối xung quanh. Thỉnh thoảng máu tươi nhỏ giọt xuống, trên mặt đất nổi lên một đám mủ dịch chồng chất.

Đó là một bộ não.

Nó giống như là được hình thành bởi vô số máu thịt tươi sống, bên ngoài còn có rất nhiều tay chân cứng đờ, run lên một cái.

Nó cứ như vậy lẳng lặng treo ở trên không.

Mà ở bên dưới của nó, có vài mạch máu đang rũ xuống, quấn lấy một chiếc đàn vi-ô-lông.

Chính là nó dùng cách thức này để kéo đàn vi-ô-lông.

Tiếng đàn trầm bổng, du dương, mang theo một cảm giác linh hoạt kỳ ảo khiến người ta thoải mái thư thả.

Âm nhạc du dương này lại được tạo nên bởi quái vật hình bộ não khổng lồ, đáng hét kia.

“Cái đó là. . . cái gì?”

Giọng nói của chị Cao đầu xe ra run rẩy hỏi.

“Hửm?”

Nghe thấy giọng của cô ta, Lục Tân chợt quay đầu nhìn lại, hơi ngạc nhiên: “Chị nhìn thấy à?”

Chị Cao đầu xe hít một hơi thật sâu: “Tôi lại không mù. . .”

Lục Tân nhíu mày, một lần nữa nhìn sang quái vật ở trên đầu phố.

Lúc nãy anh chưa phải thật sự bất ngờ, vì anh coi đây là quái vật mà chỉ mình nhìn thấy. Dù sao anh cũng nhìn thấy không ít quái vật, thấy loại quái vật nào còn đáng để anh ngạc nhiên nữa. Thế nhưng lúc phát hiện đầu xe cũng có thể nhìn thấy, vậy thì có nghĩa là, quái vật mà anh đang nhìn thấy là thực sự tồn tại?

Hơn nữa, Lục Tân tập trung lại, rất nhanh đã xác định được mọi chuyện.

Thậm chí điều này không giống với lúc mọi người nhìn thấy sứ đồ áo đỏ ở thành phố chính Thanh Cảng.

Khi đó, mọi người dân Thanh Cảng người đều có thể thấy sứ đồ áo đỏ là bởi mọi người đều chịu sự ô nhiễm của nó.

Còn quái vậy bây giờ là thực sự tồn tại.

Nói cách khác, ở chỗ đó thực sự. . . có một bộ não đáng sợ màu đỏ như máu đang tồn tại.

Nó thậm chí còn đang kéo đàn!

Mà lúc anh đã hỏi em gái, nhưng em gái cũng không biết mẹ đã đi đâu thì bây giờ mẹ đang đứng bên cạnh bộ não kia. Mẹ mặc một bộ váy lễ phục màu đen, chân mang một đôi giày cao gót màu đỏ, xách theo một cái túi lẳng lặng đứng trước quái vật.

Dường như là đang nghiêm túc nghe nó biểu diễn.

Người phụ nữ trang nhã và quái vật đáng sợ tạo thành sự đối lập rất mãnh liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận