Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1340: Đây chính là nội hạch tinh thần (2)

Khi đã tới khuya, gã ta chủ động thu dọn sạch sẽ những đồ làm bếp còn lại, đưa mứt cho người đàn ông kia, sau đó mới lùi lại rời khỏi biệt thự.

Chỉ với những hình ảnh này thì thực sự không nhìn ra được điều gì.

Mẹ anh cũng hiểu điều đó, bà lại nhẹ nhàng kích thích thêm một cái, Lục Tân ngay tức khắc thấy được càng nhiều cảnh tượng mà người đàn ông kia đã trải qua.

Ông ta là một đứa con trong gia đình trung lưu của Thanh Cảng.

Trung lưu đối với những người hạ lưu mà nói, chính là là cao tầng, mà đối với những người chân chính là cao tầng mà nói, chính là tầng áp chót.

Cho nên gã ta đúng là có ưu thế, thế nhưng ưu thế lại cũng không lớn.

Ưu thế trong nhà giúp cho gã có thể đi vào trong trường học, nghiêm túc học tập, lấy được thành tích vô cùng tốt.

Sau đó lại thành công tiến vào một doanh nghiệp lớn có thực lực, được làm công việc nghiên cứu mà gã ta tha thiết mơ ước.

Thế nhưng bầu không khí không mấy lành mạnh trong phòng nghiên cứu khiến cho gã ta nơi nơi chốn chốn bị ngáng chân, mấy năm rồi cũng không được thăng tiến, mà gia cảnh có điều kiện không tồi như nhà của gã ta, khi đặt vào nơi này, lại không thể giúp dù chỉ là một chút sức nào cả, vì thế dường như gã đã bị biến thành người của tầng cuối nhất, phải ra đi.

Dần dần, lý tưởng của gã cũng bị bào mòn, hắn cũng trở nên giống với những người xung quanh.

Mời đồng nghiệp ăn cơm, tiến hành đủ loại tấn công không từ thủ đoạn đối với những đối thủ của mình, nịnh hót ở trước mặt lãnh đạo, giẫm đạp lòng tự tôn ở dưới bàn chân mình.

Lục Tân nhìn thấy được hơn mười năm cuộc đời đáng buồn của một người đàn ông.

Thậm chí anh còn không khỏi cảm thấy bi ai thay cho người đó.

Thế nhưng dường như anh lại không thể đưa ra bất cứ đánh giá nào, người này đang vì một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai mà thôi, có sai không?

Mẹ nhìn ra niềm thương cảm của Lục Tân, khẽ cười cười, lại một lần nữa kích thích hình ảnh của người kia.

Vì thế, một đoạn cuộc đời kéo dài như rồng rắn, bắt đầu nhanh chóng trôi qua, đưa một đoạn cuộc đời hoàn toàn khác của người đàn ông ấy đến trước mặt của Lục Tân.

Lục Tân nhìn thấy được người đàn ông kia sau khi nói ra một đống những lời nịnh nọt ngán ngẩm, dự một đống tiệc rượu ở chỗ đồng nghiệp, tặng túi quà sang quý cho ông chủ, giải quyết một trận phân tranh văn phòng trong cuộc sống công sở như bùn đất xong, nét tươi cười trên gương mặt gã cũng biến mất, về đến nhà, dùng nước lạnh cọ qua mặt, giữ cho bản thân được tỉnh táo, đi tới phòng làm việc của gã, sau đó cứ thế từng chút từng chút một, thực hiện nghiên cứu của bản thân.

Bên cạnh đó, ở trên tập bút ký, là những điều tâm đắc mà gã rút ra được qua những nghiên cứu của mình, mười mấy năm qua, chưa bao giờ có một phút giây nào lơi lỏng.

Lục Tân hơi hơi ngơ ngẩn.

“Đây chính là nội hạch tinh thần của gã…”

Mẹ anh nhẹ giọng nói: “Hoàn cảnh mà gã đang lăn lộn kia, gã ta không thể nào thay đổi được, chỉ có thể hòa nhập, thế nhưng gã vẫn luôn còn nhớ rõ, bản thân gã vì sao lại muốn rơi vào trong tình cảnh này, cho nên cho dù ở thời khắc nào đi chăng nữa, gã trước sau cũng không hề từ bỏ, những chuyện mà bản thân gã nên làm…”

Lục Tân nghiêm túc nghe lời mẹ mình nói, như đang suy tư gì.

Mẹ tiếp tục dẫn theo Lục Tân đi về phía trước một lúc, nhìn thấy một người đang mặc chế phục, đi siêu xe hạng sang.

Sau đó bà ấy vừa lòng gật gật đầu, kích thích cuộc đời của gã ta.

Lục Tân nhìn thấy được một kẻ linh hoạt lõi đời, không từ thủ đoạn.

Đứng ở một vị trí nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, những chuyện xấu phải làm gã ta không làm thiếu một chuyện nào.

Tiền nào nên nhận thì sẽ lấy, nên đưa xe thì đưa ngay, những điều mà lãnh đạo giao xuống gã cũng chẳng từ chối một chuyện nào.

Khi những người ở phía dưới cầu mong được đi lên, gã cũng suy xét cho họ.

Vì thế, từ trên xuống dưới, trong toàn công ty, không có người nào không nói gã tốt, không có người nào không thích gã.

Thế nhưng, khi một vụ án tử được đưa lên trên bàn làm việc của gã, gã lại trầm mặc.

Kẻ nằm trên hồ sơ vụ án kia, là kẻ không bao giờ đáng được tha thứ.

Đám người kia cũng đã nhận được đủ tiền rồi, bọn họ chuẩn bị giống như một cái máy móc tinh vi, xóa sạch những văn tự có trên hồ sơ này.

Vì thế gã cũng chỉ đành ngậm cười nói được, nhưng ngay sau đó lại phục chế lại hồ sơ, gửi lên bên trên.

Trong nhà vợ gã không thể hiểu được, hỏi gã làm sao vậy, có biết hậu quả của chuyện này là gì hay không?

Gã thấp giọng trả lời: “Đời này đúng là không thể làm được người tốt lành gì, nhưng cũng không cần phải hư hoại hoàn toàn đến như thế…”

Nghe gã nói như thế, mẹ anh quay đầu nhìn Lục Tân mỉm cười: “Đây cũng là nội hạch tinh thần.”

Mẹ lại dẫn theo Lục Tân, dạo quanh dọc theo những đội ngũ đan chéo này thật lâu nữa.

Cũng dẫn anh đi nhìn những cuộc đời không hề giống nhau, nhìn thấy những con người khác biệt.

Trong đó, có cuộc sống ở bên ngoài thành cao, một nơi nổi tiếng là địa điểm tụ tập của những kẻ thủ ác.

Bọn họ lúc đánh nhau phải đánh đến mức người chết ta sống, cướp bóc những đội buôn hoặc là vào một số thời điểm tụ tập giết người đều không thấy ghê tay.

Bởi vì mỗi điểm sinh sống đều giống như nhau, từ lúc còn nhỏ đã phải biểu lộ ra sự hung ác của bản thân, nếu không sẽ chẳng có địa vị gì ở trong nơi mình sống cả.

Trong đó có một kẻ cực kỳ hung ác, cũng là như thế.

Khi xông vào một điểm tụ tập để cướp bóc lương thực, một mình gã cũng có thể đối đầu với ba người.

Thế nhưng khi gã vọt vào trong nhà một người dân, nhìn thấy chỗ gạo ít ỏi còn sót lại dưới đáy lư, cùng với đứa trẻ con đang run rẩy ở góc nhà.

Động tác của gã chậm lại, sau đó xoay người rời đi.

Ở bên ngoài phòng, có thể nghe được tiếng nói chuyện của gã với những người khác: “Đi đi đi, nhà này đã nhìn rồi, cái lông cũng không có.”

Bọn họ nhìn thấy một khu vực đã bị ô nhiễm bao phủ, ở nơi này mọi người đều đã chịu một loại ảnh hưởng từ ô nhiễm tinh thần kỳ dị, giống như phát điên mà đi công kích lẫn nhau, muốn ăn luôn tất cả những vật còn sống, thế nhưng trong đó có một thể ô nhiễm, trong lồng ngực lại ôm theo một đứa trẻ con, khi những thể ô nhiễm khác tấn công về phía cô ấy, cô ấy bèn đặt đứa trẻ ở bên dưới mình để bảo vệ, bất lực mà ngẩng đầu lớn tiếng tru lên.

Quá nhiều quá nhiều, một giai đoạn cuộc đời lần lượt xuất hiện ở trước mặt của Lục Tân.

Nếu như so sánh với chỉnh thể, thì nó thiếu một chút đáng thương, lại vô cùng lóa mắt.

Mẹ kéo lấy tay của anh, lẳng lặng dẫn anh đi qua thế giới hoang vắng tột độ này, nhẹ giọng nói: “Hiện tại con đã thấy hiểu chưa?”

“Nội hạch tinh thần, chính là một thứ có thể bị hủy diệt bằng nhiều cách, nhưng lại không cách nào bị ô nhiễm được…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận