Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 635: Nơi này chính là Vực Sâu (1)

“Vào đi!”

Hạ Trùng thấy Lục Tân chần chừ, nhíu mày, mặt không thay đổi nói: “Đừng lãng phí thời gian.”

“Cái này. . .”

Đối mặt với yêu cầu này, Lục Tân đành phải thỏa mãn cô, đồng thời dùng tư thế hơi xấu hổ đó là mặt đối mặt.

“Nhớ kỹ, sau khi đi vào phải yên lặng, đừng lộn xộn.”

Hạ Trùng thì trực tiếp xoay người qua, đi thẳng về hướng cửa văn phòng, dáng người Lục Tân cao lớn như thế bị cô kéo đi như con nít, đồng thời, cô nghiêm túc dặn dò: “Sau đó, cho dù anh cảm giác được điều gì cũng nhất định phải giữ vững tỉnh táo…”

“Được, được, được…”

Tiến sĩ An ở bên cạnh nói: “Thanh niên kinh nghiệm không đủ, thường thường đầu hàng ngay lập tức. . .”

Lục Tân không muốn chờ đợi ở chỗ này thêm một giây đồng hồ nào nữa.

Lúc này, Hạ Trùng đã lôi kéo anh đi đến trước cửa ban công, sau đó nhẹ nhàng mở cửa ra.

Cả người Lục Tân bỗng nhiên cứng đờ, cơ thể khẽ rung một cái.

Hạ Trùng đứng trong văn phòng này, mở ra cánh cửa ban công thì tất nhiên bên ngoài chính là hành lang.

Nhưng tay của Lục Tân bị cô nắm chặt, nhìn về phía trước, anh lại phát hiện cánh cửa này thông đến một thế giới màu đỏ.

Rất khó hình dung loại cảm giác này, giống như sau khi mình nhìn vào thì nhận ra ở đây tất cả cái bóng đều tán loạn chồng chất lên nhau.

Không đếm xuể có bao nhiêu lực lượng tinh thần vặn vẹo đang tràn ngập trong mỗi một phần tử không khí.

Bản thân anh chỉ nhìn qua một cái thôi cũng cảm nhận được có làn gió lạnh lẽo thổi từ tới từ cánh của này, từng sợi lông tơ cũng dựng ngược lên.

Không khí khô ráo mà tràn ngập mùi rỉ sắt bùng cháy xộc thẳng vào mũi anh.

“Đây là…”

Anh vô thức mở miệng, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Hạ Trùng lôi kéo tiến vào phía sau cánh cửa.

Sau khi đi vào cửa, giống như có một lực lượng mạnh mẽ hút anh vào bên trong ngay sau khi anh nhìn thấy thế giới này.

“Vù…”

Những suy nghĩ rối loạn không thể hình dung được đột nhiên xông thẳng vào trong đầu của Lục Tân.

Dường như anh đang nghe được hàng trăm người đang hò hét, than khóc, mang theo những lời nói mớ điên cuồng. Tất cả những giọng nói này, mỗi âm thanh đều gần như rất rõ ràng, nhưng lại đan xe vào nhau có vẻ vô cùng hỗn loạn, giống như tranh giành lọt vào màng nhĩ của anh.

“Duy trì sức chú ý, đừng cẩn thận lắng nghe bất cứ giọng nói của một người nào cả...”

Có một giọng nói mờ ảo hô to, đồng thời có một bàn tay nhỏ bé lạnh như băng dùng sức nắm lấy mặt của Lục Tân.

Lục Tân bị cái thế giới này bừng tỉnh, ngẩng đầu lên, mới nhìn đến khuôn mặt gần trong gang tấc của Hạ Trùng.

Cô đang chăm chú nhìn anh, mặt dán sát vào anh, lớn tiếng nhắc nhở.

Anh lắc lắc đầu lấy lại bình tĩnh, dùng tay ra hiệu cho Hạ Trùng biết là mình đã hiểu, sau đó anh mới đánh giá tình hình xung quanh.

Cánh cửa phía sau đã biến mất không nhìn thấy nữa.

Lục Tân phát hiện anh đang đứng trên một kiến trúc đổ nát thê lương.

Sau khi cố gắng phân biệt, anh mới ý thức được bản thân anh vẫn đang ở trong tòa cao ốc của viện nghiên cứu trong thành chính thứ hai. Tuy nhiên, bộ phận bên trên của tòa cao ốc trên đầu anh đã biến mất không thấy nữa, dưới chân cũng chỉ là một vùng đổ nát.

Dường như tất cả mọi thứ ở đây đang bốc cháy.

Anh có thể cảm giác được da của mình gần như đang trần trụi dán vào mặt thép nung đỏ, mỗi một tấc da thịt đều đang bị đốt cháy mà đau rát. Hơn nữa loại cảm giác đau đớn này không chỉ là nóng bỏng mà càng giống như không khí đang lần lượt cắt từng miếng thịt xuống.

Ở chỗ xa xa tràn ngập màu đỏ tươi mê ly, dưới ánh hào quang nóng bỏng, kiến trúc hoang tàn chập chờn trong không khí vặn vẹo.

Thoạt nhìn những con đường và các tầng lầu đều giống như sống lại, còn khoa trương như đang nhảy múa.

Màu đỏ bao trùm toàn bộ thế giới giống như một ác mộng lắng sâu, bàng hoàng, bất lực, hoảng sợ mà cô tịch.

Ở phía trên bầu trời xa xăm kia, có thể thấy được một vầng trăng tròn trịa lờ mờ.

Không khí trong tay Lục Tân vặn vẹo mấy lần, sau đó anh sờ lên mặt mình.

Tất cả những thứ này xa lạ như thế, lạ lẫm đến mức thậm chí sinh ra cảm giác quen thuộc hoang đường.

Nơi này giống như là hư vô, nhưng lại chân thực đến như vậy.

“Đây là nơi nào?”

Theo bản năng, Lục Tân bắt đầu hỏi.

“Vực Sâu.”

Hạ Trùng trả lời cực kỳ đơn giản.

Cô nghiêng đầu nhìn một cái, xác định Lục Tân không hề bối rối, dường như cũng hơi bất ngờ.

Nhưng cô cũng không dài dòng, trực tiếp lôi kéo Lục Tân tay đi thẳng về phía trước.

Giây phút bước chân đi tất cả cảnh vật xung quanh cũng bắt đầu trở nên mê ly trừu tượng.

Lục Tân phát hiện, mỗi bước của anh và Hạ Trùng, cảnh tượng xung quanh đều nhanh chóng lui lại, dường như tốc độ tăng mạnh, chỉ là đi vài bước thôi nhưng bọn họ đã đi đến trên đường lớn, từng chiếc ô tô bị hư hỏng chạy với tốc độ cao để lại từng vệt ảo ảnh xen kẽ.

“Lực lượng của ta chính là khế ước hệ Vực Sâu.”

Chỉ có giọng nói cứng nhắc không có nhấn giọng lên xuống của Hạ Trùng là một điểm tựa cho Lục Tân có một cảm giác chân thật: “Tôi ký khế ước với sâu trong cánh cửa Vực Sâu cho nên chúng nó có thể dẫn tôi tiến vào Vực Sâu, đồng thời cho tôi sự bảo vệ cơ bản nhất. Ban đầu tôi ký kết khế ước với ba côn trùng, nhưng trước đó ở Thủy Ngưu thành đã bị giết chết một con. Ngoài ba con côn trùng này ra, vốn dĩ tôi đang ký khế ước với một con sinh vật tinh thần rất lợi hại.”

“Nhưng nó đã bị giết trong lúc tôi đối mặt với con quái vật do Bàn Đen tạo ra.”

“Cho nên, bây giờ ở nơi này, chúng ta cũng không có năng lực bảo vệ mình nên chỉ có thể đi đến với tốc độ nhanh nhất sau đó đi ra ngoài.”

Lúc này Lục Tân mới chú ý đến trên hai vai trái phải của Hạ Trùng lần lượt có một con côn trùng mập mạp đang bò. Trước đó ở Thủy Ngưu thành anh đã từng nhìn thấy chúng nó trên người cô, chỉ là lúc ấy anh nhìn thấy không rõ ràng như bây giờ.

Ở thế giới này, tất cả vật phẩm đều trở nên mơ hồ không rõ ràng nhưng tại sao thứ này lại càng trở nên chân thật như vậy?

“Vù vù “

Trong lúc đi về phía trước, Lục Tân bỗng nhiên phát hiện cái gì, cúi đầu nhìn lại, lập tức rùng mình.

Trên mặt đất không phải là nhựa đường mà là từng cánh tay người.

Vậy mà anh và Hạ Trùng lại đi đến vô số cánh tay.

Những cánh tay này đen như mực, làn da khô quắt, bên trên có những gân xanh vặn vẹo như những con giun. Chúng nó hỗn loạn, tàn nhẫn dùng sức cào lung tung, dường như chúng nó muốn bắt lấy tất cả những đồ vật mà chúng nó có thể sờ đến. Móng tay của chúng nó sắc bén giống như từng lưỡi dao găm.

Rốt cuộc Lục Tân cũng hiểu những vết thương trên đùi của Hạ Trùng lúc trước đến từ đâu.

Đây là bị móng tay bắt lấy.

Mỗi lần cô đi vào cánh cửa của thế giới đều phải chịu đựng sự đau khổ như vậy.

Không có cách nào tránh được, cũng không có cách nào trốn thoát, bởi vì ở thế giới này, tất cả mặt đất đầy là như vậy.

“Xùy!” “Xùy! “

Thậm chí những móng tay này quơ mạnh qua chân của anh, chỗ tiếp xúc cũng truyền đến từng đợt cảm giác sắc bén, lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận