Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1596: Số Ba mặc quần áo (1)

Sở hành chính số một Thành phố Khí Thủy tan sở lúc 5 giờ 30 phút chiều.

Quay đầu nhìn sang thì thấy một dòng người hỗn loạn tràn ra khỏi Sở hành chính.

Đám người Lục Tân và số Mười Bốn cũng vội vàng vươn cổ tìm kiếm trong đám đông, kết quả là tất cả những công nhân làm vệ sinh, nhân viên bảo vệ và những người trông giống như nhân viên cấp thấp và công nhân tạm thời đều đã đi hết, vậy mà lại không nhìn thấy bóng dáng của Số Ba.

Họ vốn đã hơi nghi hoặc lại đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đi giày da đang bước xuống bậc thang.

Trong tay đang xoay chiếc chìa khóa xe, đi lái chiếc xe thể thao đậu bên đường trong tâm trạng trong rất tốt.

"Anh Chín..."

Vừa nhìn thấy người đàn ông này, số Mười Bốn lập tức phấn khích và nắm chặt lấy cổ tay của Lục Tân.

Tuy nhiên, Lục Tân và em gái, với Tiểu Thập Cửu cũng đang nằm bên cửa sổ xe quan sát, vẻ mặt đều trông hơi bối rối.

Người đàn ông đó rất đẹp trai, quần áo cũng rất đẹp, kiểu tóc cũng rất thời trang...

Nhìn khí chất này, vị trí công việc cũng không thấp...

Nhưng mà, nhìn thế nào cũng không quá giống với Số Ba khỏa thân ngồi xổm bên tường bắt chuột ăn trong trí nhớ...

"Anh Chín, anh không tin vào mắt nhìn của em sao?"

Thấy Lục Tân có vẻ nghi hoặc, số Mười Bốn kích động kéo cánh tay anh, khuôn mặt mũm mĩm có chút run lên:

"Hay là, anh ta mặc quần áo vào, anh không nhận ra nữa?"

Lục Tân nhìn thấy sự nghiêm túc của cậu ta, vì vậy cũng hơi nheo mắt lại và nhìn về phía người đàn ông đó thật lâu.

Hồi lâu sau, vẻ căng thẳng trên mặt anh dần dần tiêu tán, đồng tử đột nhiên hơi co rụt lại, thần sắc lại có chút kinh hãi.

Một lát sau, mới gật đầu, nói: "Thì ra đúng là anh ta."

Bầu không khí trong xe có chút đè nén, Lục Tân cũng trầm lặng một hồi, sau đó mới khẽ thở dài một hơi, trầm giọng nói:

"Anh ta mặc quần áo vào, thật sự rất khác so với trước đây..."

"Mau, mau đuổi theo đi..."

số Mười Bốn không khỏi thúc giục: "Anh ta lái xe đi rồi."

"Được."

Lục Tân vội vàng ra khỏi xe jeep và lên xe mô tô.

Lúc này, người đàn ông mặc âu phục đi giày da đã cúi người leo lên chiếc xe thể thao, lập tức tăng tốc, lái về phía trước.

Lục Tân cũng vội vàng vặn ga đuổi theo, mặc dù có chút nôn nóng, nhưng cân nhắc đến xung quanh còn có không ít người, hơn nữa cũng không biết Số Ba sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy mình, sợ gây chuyện lớn bị đám đông xung quanh bao vây, nên kiềm chế không hét gọi.

Mình và em gái đi xe mô tô, số Mười Bốn chở Tiểu Thập Cửu chạy theo sau, rất nhanh đã đuổi kịp.

Nhưng cảnh khó chịu đã xuất hiện.

Xe của số Mười Bốn lái rất nhanh...

Trên con phố bằng phẳng và xuôi này, lao từ trái sang phải, cực kỳ linh hoạt, vừa lao về phía trước vừa nổ vang đường phố.

Chiếc xe jeep số Mười Bốn lại không cần phải nói, trong thành phố đúng là không thể vượt qua chiếc xe nhỏ này.

Mà ngay cả xe mô tô của Lục Tân cũng không đuổi kịp Số Ba, bởi vì Số Ba thực sự lại vượt đèn đỏ!

Lục Tân chạy theo phía sau, cau mày, tư chất gì đây hả...

Tuy nhiên, may mắn thay, với sự giúp đỡ của em gái, tính cơ động của chiếc xe mô tô triển hiện ra.

Cho dù đợi hai đèn đỏ, nhưng vẫn miễn cưỡng bám chặt chiếc xe thể thao của Số Ba.

Bị anh ta dẫn dắt dọc đường đi quanh bốn năm con phố, càng đi càng thấy hẻo lảnh. Cuối cùng, khi đuổi theo đến phía tây của Thành phố vệ tinh số một, từ xa nhìn thấy chiếc xe thể thao màu xanh lam của Số Ba đang hơi giảm tốc độ, rẽ vào một nhà máy có bảng hiệu sắt rỉ sét.

Lục Tân lập tức chạy theo đến trước nhà máy, nhìn lên và hơi sửng sốt.

"Nhà máy thịt Nam Sơn?"

Số Ba lái một chiếc xe thể thao, đi ra khỏi Sở hành chính, lại chạy thẳng đến nhà máy mổ lợn này?

Khi nghĩ đến hình tượng đứng đắn và đẹp đẽ của Số Ba nhìn thấy vừa rồi, ít nhiều sinh ra cảm giác tương phản kỳ lạ.

Lục Tân im lặng một lúc và quyết định chạy theo để xem.

"Lát nữa đi vào, em khoan hãy ra tay, anh sẽ nói chuyện với anh ta trước."

Dặn dò trước với em gái một câu, dù sao, trước đây lúc ở cô nhi viện, tính tình của Số Ba rất xấu.

Sau đó Lục Tân để chiếc xe mô tô ở bên ngoài và đi đến trước cửa sắt của nhà máy thịt, có thể thấy, trong phòng bảo vệ không có ai, nhưng ở hai bên trái phải của nhà máy thịt đều có camera, quay khu vực trước cửa sắt, thỉnh thoảng sẽ còn chuyển động theo thời gian.

Lục Tân im lặng một lúc, sau đó nhìn lên máy thu hình.

"Vèo" một tiếng, lực lượng tinh thần bên người đột nhiên phóng ra bức xạ mãnh liệt.

Đèn đỏ của máy thu hình chợt nhấp nháy.

Lục Tân biết, cho dù có camera giám sát theo dõi mình, thì khoảnh khắc quay được mình, hình ảnh chắc chắn cũng sẽ bị lỗi.

Lúc này mới yên tâm tiến lên, thân hình hơi lóe lên, xuất hiện ở phía sau cửa sắt.

Sau đó thì đút cả hai tay vào túi và đi thẳng đến nhà máy mà Số Ba vừa mới vào.

Nhà máy thịt trống rỗng, có vẻ như là do công nhân đã tan sở.

Lục Tân đến gần nhà máy dưới tình huống không có ai ngăn cản, lập tức ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc, mùi nồng nặc đến mức khi người ta đến gần, nó sẽ từ khoang mũi xông thẳng vào não, kích hoạt một loại cảm giác nào đó khó chịu về sinh lý.

Lục Tân khẽ cau mày, hít một hơi thật sâu, mới chậm rãi bước vào phía trong cánh cửa sắt khép hờ của nhà máy.

Ngay khi bước vào, một hình ảnh rất ấn tượng hiện ra trước mắt.

Một đoạn móc sắt hoen gỉ móc con lợn bị mổ bụng và moi ruột rồi treo ngược trong nhà máy.

Trông giống như một khu rừng.

Ai cũng từng thấy qua lợn chết, thậm chí có thể nói là chuyện thường tình.

Tuy nhiên, sau khi bước vào nhà máy, nhìn thấy nhiều lợn chết treo trước mặt như vậy, thực sự khiến người ta cảm thấy hơi ớn lạnh.

Mặt đất đầy nước thải trộn lẫn với vết máu lợn, ẩm ướt.

Lục Tân đi giữa những con lợn chết, tiếng bước chân vang vọng trong nhà máy im lặng.

Anh nhíu mày tìm kiếm bóng dáng của Số Ba trong đám lợn chết.

Một bầu không khí kỳ dị, làm cho anh cảm thấy tế nhị, cho nên lúc này cũng không có lớn tiếng gọi tên Số Ba.
Bạn cần đăng nhập để bình luận