Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 100: Phải vạch rõ trách nhiệm (2)

"Đồng chí Lục..."

Đột nhiên có một giọng nói run rẩy vang lên bên cạnh.

Lục Tân hơi dừng lại và quay đầu nhìn sang ông ta.

Người đang nói chính là giám đốc Lưu béo, bắt gặp ánh mắt của Lục Tân, ông ta vô thức lùi về sau.

Ông ta cũng từng thấy qua một số người có năng lực trước đây, thậm chí từng nhìn thấy một số người có năng lực giải quyết một số vấn đề riêng tư, nhưng rõ ràng, khả năng của những người có năng lực ông ta từng thấy, dù thần kỳ hay quái lạ, luôn khiến ông ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng rất rõ ràng, những gì nhìn thấy hôm nay, lại khiến ông ta thực sự cảm thấy hơi sợ hãi, mà còn là một loại sợ hãi khiến người ta cảm thấy ớn lạnh từ tận đáy lòng...

Giống như bây giờ, rõ ràng người đó chỉ lẳng lặng nhìn ông ta, dường như cũng không có bất kỳ biểu hiện tức giận hay thù hận nào.

Nhưng bản thân có thể lờ mờ cảm thấy một loại cảm giác sởn cả tóc gáy.

Giống như bị một thứ nguy hiểm nào đó nhắm tới.

"Đồng chí Lục, tôi muốn nói ..."

Ông ta dừng một chút, cố buộc giọng mình không được run rẩy: “Có chuyện gì, mọi người cùng thương lượng thì vẫn tốt hơn. Ông Hứa ở thành phố chính, cũng rất có thân phận, có một số việc, theo lý chúng ta... So với làm ầm ĩ thì kiềm chế vẫn luôn tốt hơn..."

Lục Tân nghe vậy, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Tôi không nói lý sao?"

"Không... Tôi không có ý đó..."

Giám đốc Lưu béo vội vàng giải thích: "Ý tôi là, vốn không cần phải đi đến mức này."

Lục Tân cau mày, sau đó nhìn cô con gái đang được ông Hứa ôm trong tay, nói: "Cô ta đã chĩa súng vào tôi trước."

Ngừng lại một chút, anh nói: "Hơn nữa, cô ta quả thật có ý định nổ súng vào lúc đó."

"Cái này... là, là cô Hứa không đúng..."

Giám đốc Lưu béo run lập cập, ông ta không phủ nhận điều này, mà cố gắng giải thích:

"Nhưng với năng lực của cậu, chế ngự cô ấy rất dễ dàng, không cần phải... hủy đi tay của cô ấy."

Lục Tân nhíu mày, như đang suy nghĩ đến vấn đề này.

Anh suy nghĩ một chút rồi mới nghiêm túc nói: "Ý ông là tôi nên nhượng bộ cô ta?"

Giám đốc Lưu béo sững sờ một lúc, có vẻ không thể bẻ lại, nhưng quả thật là như vậy...

Lục Tân lắc đầu: "Tôi có năng lực, không có nghĩa là phải nhượng bộ cô ta."

"Tôi với cô ta là bình đẳng, tôi không dùng năng lực bắt nạt cô ta, cô ta cũng không nên bắt nạt tôi vì cô ta không có năng lực."

"Đúng không?"

Lục Tân nói điều này rất nghiêm túc.

Mặc dù anh cũng cho rằng em gái có hơi quá đáng, nhưng anh biết mình không nên trách em gái vì chuyện này, cũng không nên đẩy vấn đề lên người cô, dù sao thì cũng cần phải phân biệt rõ trong ngoài một chút, nếu không có em gái giúp, thì bản thân chính là một người bình thường, nếu bản thân cũng là một người bình thường, vậy thì tại sao phải nhường cô ta?

Không ai được bắt nạt ai, đây mới là sự công bằng thực sự.

"Điều này…"

Đối mặt với lời nói nghiêm túc của Lục Tân, giám đốc Lưu béo hiển nhiên có chút sững sờ.

Một lúc sau, ông ta chỉ có thể thở dài: "Dù vậy, làm ầm đến mức này cũng không dễ kết thúc..."

"Phải ha..."

Bất ngờ thay, Lục Tân gật đầu và nói: "Nếu mọi người đều nói lý, mọi chuyện đã không đến nông nỗi này. Tôi sẽ giúp cô ta chữa khỏi chuyện nhiễm bệnh, cũng sẽ giúp họ giải quyết nguồn lây nhiễm... Thậm chí, tôi cũng sẽ không tăng thêm tiền... Tay cô ta sẽ không bị thương, quản gia ở tầng hai sẽ không chết, những vệ sĩ này cũng sẽ không sao, ông cũng không cần phải ở đây sầu muộn như vậy... "

"Bây giờ thành ra thế này..."

Anh liếc nhìn cha con nhà họ Hứa và nói: "Họ nhất định phải hối lỗi!"

Giám đốc Lưu béo đột nhiên không biết nên nói gì.

Ông ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nghe lời của Lục Tân, theo logic thì không có vấn đề gì.

Thấy ông ta không nói thêm gì, Lục Tân tiếp tục đi về phía trước.

"Cậu…"

Mãi cho đến khi Lục Tân đi tới trước mặt, ông Hứa mới có phản ứng.

Ông ta ôm chặt con gái, cố gắng thu người lại và hét lên bằng một giọng khô khốc: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

"Cậu... cậu thật sự cho rằng mình đã gia nhập vào bộ phận đó thì có thể... ngang ngược phách lối sao?"

"Tôi không cảm thấy mình ngang ngược phách lối..."

Lục Tân liếc nhìn ông ta, bình tĩnh nói: "Tôi chỉ đang cứu mạng các người thôi, bất kể bức tranh các người muốn che giấu đến cuối cùng là gì, cũng bất kể các người muốn lấy nó để làm gì, những điều này đều không quan trọng, tôi chỉ chắc chắn một điều, rằng bức tranh đó không phải thứ các người có thể tùy tiện xử lý xong, đặc biệt là, nếu thực sự xảy ra vấn đề, người gặp chuyện không phải chỉ có các người."

"Cho nên, cho dù các người không để tôi lo, tôi cũng phải lo."

Đồng thời khi nói lời này, anh cũng liếc nhìn giám đốc Lưu béo và nói: "Suy cho cùng, chuyện của các người chỉ là việc riêng."

"Mà xử lý những chuyện này là một trong những bổn phận công việc của tôi...!"

"Cậu... làm sao cậu biết?"

Ông Hứa hơi sửng sốt, sau đó mới đột nhiên ý thức được bức tranh mà Lục Tân nói, sắc mặt lập tức thay đổi rõ rệt.

"Bây giờ tôi muốn bàn bạc một chuyện khác với các người."

Lục Tân không trả lời ông ta, chỉ nghiêm túc nhìn ông ta: "Theo quy định, tôi không thể để mặc các người che giấu nguồn lây nhiễm không lo, ban đầu nếu các người cũng đồng ý thì chúng ta có thể giải quyết vấn đề rất êm đẹp, đến lúc đó tôi có thể dựa theo các điều khoản trong hợp đồng giúp các người giữ bí mật thân phận hoặc một số thứ khác, nhưng bây giờ xem ra, các người rất không hợp tác trong chuyện này."

"Vì vậy, bây giờ tôi cần phải báo cáo chuyện này với lãnh đạo."

"Bởi vì ông không hợp tác trước, cho nên dù báo lên, cũng không thể nói là tôi vi phạm hợp đồng..."

"Nói thế các người có thể hiểu được, đúng không?"

Lục Tân nói những lời này rất nghiêm túc.

Dù sao trái với hợp đồng thì không thể lấy được tiền.

Vì vậy, vạch rõ trách nhiệm là rất quan trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận