Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1611: Nhược điểm của Bạo Quân (3)

“Soạt!”

Lục Tân chợt mở to đôi mắt, biểu cảm của anh có chút khó tin.

Làm sao lại có thể có nhiều binh đoàn kỵ sĩ vọt vào bên trong những điểm tụ tập này cướp đi những đứa trẻ không có cha mẹ đi như thế chứ?

Những đứa trẻ này, rốt cuộc đã phải chịu loại hình lây nhiễm tinh thần nào?

Bên cạnh đó, tại sao lại trùng hợp như thế.

Hết lần này tới lần sao vào lúc một mình anh chạy tới nơi hoang dã này thì cứ bắt gặp những chuyện điên cuồng như vậy?

Không có thời gian để anh tiếp tục cân nhắc thêm nữa, mặc dù Lục Tân đã có ý thức được trong chuyện này chắc chắn có vấn đề, những anh vẫn ngay tức khắc đưa ra quyết định.

Anh lấy ra một viên đạn tín hiệu ở trong túi đồ của mình, nhanh chóng bắn lên trời cao.

Mà chính anh thì nhanh chóng quay đầu xe lại, điều nhìn xe ở góc ba mươi độ, nhanh chóng vọt về phía trước.

Trong quá trình truy đuổi, anh cũng không ngừng gia tăng tốc độ.

Bởi vì tốc độ của anh quá nhanh, ngay cả em gái cũng không nhịn được mà nhào lên phía trước, giúp đỡ anh nhấc xe lên, bay qua từng cái rãnh một.

Lục Tân vọt lên đằng trước một binh đoàn kỵ sĩ cách bản thân gần nhất, cố gắng để lại một người sống duy nhất, lạnh giọng hỏi mục đích của bọn họ khi bắt cóc những đứa trẻ này, nhưng anh lại chỉ thấy thành viên trong quân đoàn kỵ sĩ này dường như đã mất đi thần trí, chỉ có thể lẩm bẩm kêu to:

“Tu nữ…”

“Tu nữ tái nhợt muốn có những đứa trẻ này, chúng tôi chỉ giúp bọn chúng tìm mẹ, giúp bọn chúng tìm ra đường về nhà mà thôi…”

Mọi chuyện trong nháy mắt càng trở nên phức tạp hơn nữa.

Tu nữ tái nhợt là thứ gì?

Tại sao bà ta muốn có những đứa bé này?

Đây rốt cuộc là âm mưu, hay chẳng qua chỉ là một sự kiện lây nhiễm xảy ra mà tình cờ lại bị anh đi qua bắt gặp mà thôi?

Không kịp suy nghĩ nhiều như thế, Lục Tân biết, vào giờ khắc này đã có quá nhiều những đứa trẻ đang bị đứa về một chỗ nào đó.

Vì vậy anh dùng một phát súng bắn chết người này, lại nhấc cao đầu xe, tiếp tục vọt về phía trước.

Giết chết quái vật tinh thần, cứu lấy vận mệnh của những đứa trẻ đang bị thứ kia dẫn đi đến một nơi không biết là đâu.

Lục Tân biết bản thân mình hẳn là nên làm chuyện này.

Tất cả đều là chuyện đương nhiên, anh cũng không để lại cho bản thân một con đường sống nào đáng nói.

Thế nhưng ngay cả chính anh thật ra cũng không hề nhận thức được rằng, cứ ở trong quá trình lao về phía trước mà dần dần anh đã chạy đến một chỗ khác.

“Cậu ta đúng là đã dựa theo con đường mà chúng ta vạch ra từ trước mà đi.”

“Trong quá trình có chút sai lệch, nhưng đó cũng là do chúng ta đã đánh giá thấp khả năng của cậu ta, không ngờ cậu ta lại có thể phá vỡ vòng vây nhanh đến như vậy.”

“Phương hướng chung của toàn bộ chuyện này ngược lại còn đến sớm hơn so với những gì mà chúng ta dự tính.”

Bên trong thành phố Khí Thủy, tại một phòng hội nghị bí mật, một người khoác áo dài, đội một chiếc mũ rộng vành, vừa lấy được tin tức mới nhẹ giọng báo cáo.

“Chuyện này chưa tính là gì cả.”

Người đàn ông đội một chiếc mũ rộng vành trầm giọng lên tiếng: “Khi nhìn thấy ảnh lửa, tất nhiên sẽ chú ý một chút, đây là sự tò mò của cậu ta.”

“Phát hiện những đứa trẻ bị mang đi, thì nhất định sẽ đến cứu về, đây là sự hiền lành của cậu ta.”

“Ý thức được có nhân tố lây nhiễm đang tác động ở trong đó, thân là người có năng lực, cậu ta nhất định sẽ ra tay điều tra, đây là sự trách nhiệm của cậu ta.”

“Mà trong quá trình này, dù là sẽ nảy sinh một chút nghi ngờ, thế nhưng dưới tình huống khẩn trương, cũng tuyệt đối không tránh đi không để ý tới.”

“Chuyện này, tất nhiên là sự gánh vác của cậu ta.”

“Dĩ nhiên, ý thức được có vấn đề đi chăng nữa, cậu ta cũng vẫn sẽ tiếp tục đón lấy khó khăn mà đi lên, trong đó có liên quan đến sự tự tin.”

“Tò mò, hiền lành, trách nhiệm, gánh vác, tự tin…”

“Đây đều là những phẩm chất tốt đẹp nhất của một con người, thế nhưng hiện tại lại đều là những nhược điểm của cậu ta.”

“Mà những nhược điểm này, nếu như có thể lợi dụng một cách hợp lý, vậy nhất định có thể lừa cho cậu ta rơi vào cạm bẫy.”

Người đàn ông đội chiếc mũ rộng vành khe khẽ thở dài, nói:

“Về mặt bản chất, cậu ta chỉ là một người bị lây nhiễm, đang muốn chữa trị cho chính mình thôi.”

“Đơn giản mà nói, cậu ta thậm chí còn không phải là một người có năng lực, chỉ là một thể ô nhiễm. Mà cái quá trình cậu ta tự chữa khỏi cho bản thân, chính là đang tự tìm lại chính mình, cho ra đời một nhân tính mới. Chỉ tiếc rằng, nhân tính vốn dĩ chính là nhược điểm, thứ đem đến cho chúng ta cơ hội giết chết cậu ta.”

Ở bên cạnh, người khoác áo dài, đội chiếc nón rộng vành hơi ngừng lại một chút, lại nói: “Cái giá mà chúng ta phải bỏ ra… liệu có phải là quá lớn rồi hay không?”

“Đây chính là đang giết chết một người có mang hạt Thần đấy…”

Người đàn ông đội chiếc mũ rộng vành nói: “Nhân tính chính là nhược điểm duy nhất của cậu ta mà chúng ta có thể nắm chắc.”

“Nếu như phải đối phó với nhân tính của cậu ta, vậy thì dĩ nhiên cũng phải nhẫn tâm một chút.”

“Mà hiện tại điều tôi muốn biết nhất là, cuối cùng cái bẫy này, có thật sự có hiệu quả hay là không…”

Nói đến điểm này, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía người đội mũ rộng vành, mái đầu màu đen cúi xuống, ánh mắt hơi lóe sáng lên.

“Chỉ cần cậu ta tới đây, vậy nhất định chỉ có chết.”

Người đàn ông đội mũ rộng vành khẽ ngẩng đầu lên, từ trong tay áo rút ra một tấm bài hoa có hoa văn quỷ dị đặt lên trên bàn.

Đây là một lá bài có chữ J.

Sau đó âm thanh thản nhiên của người đó vang lên: “Thần thì đúng là không thể nào bị giết chết, nhưng cậu ta thì không phải.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận