Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 555: Thu thập tình báo (1)

"Thành phố này trông hơi đáng sợ..."

Sau khi Lục Tân, Trần Tinh và Bích Hổ vượt qua tuyến phong tỏa, họ đến trước thành phố bỏ hoang này. Bởi vì những nguy hiểm có thể xảy ra trong thành phố này, cho nên tuyến phong tỏa của thành phố trung tâm cũng được giăng ra ba dặm bên ngoài thành phố.

Nhìn về phía trước thì thấy toàn bộ thành phố mang một khí chất u ám khó tả.

Có lẽ do trời đầy mây, mây chì dày đặc đè bầu trời xuống rất thấp, như thể đang treo lơ lửng trên thành phố.

Thành phố này rất lớn, giống như nhiều thành phố đã từng bị bỏ hoang, nó trải đầy những tòa nhà cao tầng đổ nát, giống như những món đồ chơi bị lãng quên, đứng lặng lẽ cô độc ở rìa thành phố, lại giống như người thủ vệ kiên định, bảo vệ chặt chẽ một số bí mật không muốn người khác biết bên trong thành phố này. Trong cả thành phố có rất nhiều cây xanh, nhiều cây cao chọc trời cao che khuất từng ngóc ngách sâu thẳm.

Thỉnh thoảng có quạ đen bay lượn trên khắp thành phố.

Thành phố này thuộc kiểu đã từng bị bỏ hoang, sau đó tập trung rất nhiều người tị nạn từ vùng hoang dã và bắt đầu sinh sống trong đó. Nó vẫn chưa chính thức được các thành phố tường cao khác công nhận, cũng như các biện pháp phòng ngự của các thành phố có tường cao thông thường, hay thậm chí là một cơ cấu hành chính thống nhất.

Điều này làm cho sự đột nhập của nhóm người Lục Tân dễ dàng hơn, ít nhất họ không cần phải vượt qua bức tường thành cao đó.

"Được rồi, bây giờ mày có thể thả chúng tao ra, sau đó ngoan ngoãn đi theo ở phía sau."

"Trận chiến không cần mày tham gia, nhưng hãy nhớ bảo vệ tốt cho mình."

Trần Tinh nhẹ nhàng nói với con quái vật nhỏ, đối phương trung thực thả xúc tua quấn lấy cổ tay họ ra.

Lục Tân có thể cảm nhận rõ rệt có một loại sức mạnh tinh thần đang nhanh chóng rời khỏi cơ thể mình, nghĩ tới những lời vừa rồi của Trần Tinh, anh hoạt động cổ tay, cố ý nhìn đi chỗ khác, lúc quay đầu nhìn lại, đã không còn thấy nó đâu.

Ngay cả sau khi không thể nhìn thấy con quái vật nhỏ này, anh cũng có cảm giác không muốn lại nhớ tới nó nữa.

Mà cảm giác này đang dần trở nên mạnh mẽ hơn.

Có lẽ trong mười phút nữa, bản thân sẽ thực sự quên rằng đi theo bên cạnh vẫn còn có một con quái vật nhỏ như vậy.

Lúc này, chỉ có Trần Tinh mới có thể nhìn thấy nó bất cứ lúc nào.

Tất nhiên, nếu em gái ở luôn bên cạnh con quái vật nhỏ này và giữ nó, bản thân cũng có thể luôn nhìn thấy nó.

"Tổ trưởng, ở một thành phố lớn như vậy, cô nghĩ chúng ta nên bắt đầu tìm kiếm từ đâu..."

"Tổ trưởng, cô nói xem người có năng lực của thành phố trung tâm đã đi vào hay chưa?"

"Tổ trưởng, nếu gặp phải nguy hiểm, tôi nên bảo vệ cô trước, hay là nổ súng trước?"

"Tổ trưởng, lãnh đạo cấp cao như cô, còn cùng chúng tôi chạy việc bên ngoài..."

Họ vào thành phố từ một khu dân bỏ hoang cư thấp lùn, rồi đi men theo con đường đổ nát.

Bích Hổ thỉnh thoảng quay đầu nhìn Trần Tinh với vẻ mặt rất lo lắng.

"Tôi vốn chính là người chạy việc bên ngoài mà, có gì đáng phải ngạc nhiên?"

Trông Trần Tinh rất nhàn nhã, rõ ràng đang mặc trang phục vũ trang, nhưng có cảm giác giống như vừa bước ra khỏi sàn catwalk: "Hơn nữa, chúng ta chỉ là cùng đồng nghiệp đến đây thăm người thân, không cần phải nghĩ quá nhiều chuyện dư thừa... Tất nhiên, vẫn nên cố sức tránh né những người của thành phố trung tâm."

Lúc này, cô ta đã cởi áo khoác và đang mặc một bộ quần áo bảo hộ tác chiến kiểu mới, chất liệu mềm mại ôm sát tôn lên vóc dáng cao ráo và hoàn hảo của cô ta trong nháy mắt, thắt lưng vũ trang quanh eo và túi súng trên chân làm tăng thêm vài phần khí khái anh hùng. Ngay cả mái tóc ngắn của cô ta cũng được cố định bằng một chiếc băng đô màu hồng. Một đôi chân mượt mà dường như còn dài hơn cả Lục Tân và Bích Hổ cộng lại.

"Hì hì, cô đang nghĩ về thông tin trong phòng thí nghiệm cấm kỵ này sao?"

Bích Hổ cười hì hì nhìn Trần Tinh, dáng vẻ như nhìn thấu mọi thứ: "Cô em có khuôn mặt vô cảm ở thành phố trung tâm kia cũng vậy. Thành phố trung tâm bỗng chốc cử đi nhiều người như vậy, có phải là muốn đảm bảo chỗ tư liệu đó nhất định phải nắm chắc trong tay bọn họ không?"

Vẻ mặt Trần Tinh không chút cảm xúc, nói: "Tiền hoa hồng trong nhiệm vụ lần này của anh giảm đi một nửa."

"Ả?"

Bích Hổ luống cuống: "Tôi kháng nghị?"

Trần Tinh liếc gã một cái, nói: "Nếu kháng nghị sẽ tiếp tục giảm đi một nửa."

Bích Hổ ngay lập tức ngậm miệng, chỉ mở to hai mắt.

Trần Tinh nói: "Ngoài ra, nếu tiếp tục mượn danh nghĩa nói chuyện với tôi để nhìn tôi, thì không chỉ có tiền hoa hồng giảm đi một nửa, mà còn có thể sẽ bị đánh gãy đi một chân."

"Hả?"

Bích Hổ và Lục Tân đồng thời quay mặt đi.

Trần Tinh lúc này mới hài lòng, thản nhiên nói: “Mặc dù chúng ta đã nói rõ đây chỉ là một chuyến thăm người thân, nhưng nếu trong tình huống có thể, chúng ta cũng cần dốc sức lấy được tư liệu mật, hoặc là những vật phẩm ký sinh đặc biệt của phòng thí nghiệm cấm kỵ này..."

"Ít nhất, không nên để thành phố trung tâm độc chiếm."

"Các anh rõ chưa?"

"À, tôi hiểu, cướp lấy chiến lợi phẩm..."

Bích Hổ vội vàng đáp lại, rồi lại liếc nhìn Lục Tân, hạ thấp giọng nói: "Sẽ quy thành thù lao."

"Ồ ồ."

Lục Tân phản ứng lại: "Tôi cũng hiểu rồi."

Suy đi nghĩ lại thì đây có lẽ là trong lúc đi thăm người thân, tiện thể công tác luôn chứ gì?

Khá tốt, tiền quà cho người thân nhân đó cũng kiếm lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận