Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 699: Bông hoa chết chóc (3)

Những bông hoa nhạt màu được tạo thành từ sự dung hợp của vô số tinh thần thể thống khổ đó, tuy ẩn chứa lượng cấp tinh thần đáng sợ, nhưng tốc độ của chúng nó lại không nhanh, Lục Tân hoàn toàn có đủ thời gian để tránh thoát sự tấn công của chúng, rồi lao ra cái hố to này, tiến vào khu rừng chết chóc.

Chỉ là anh cũng không ngờ, chính mình mới vừa chạy được khoảng bảy tám mét, thì bỗng nhiên, cái bóng phía sau lại nghiêng nghiêng dò người ra ngoài.

“Phạch!”

Cái bóng trực tiếp đụng vào một đóa hoa chết chóc trước đó.

Sức mạnh của cha cực kỳ khổng lồ.

Vừa đụng vào bông hoa chết chóc kia, cùng lúc đó, sức mạnh khổng lồ cũng đã thẩm thấu vào bên trong đóa hoa chết chóc.

Những đóa hoa này vốn dĩ là do các loại thể tinh thần thống khổ dung hợp lại với nhau mà tạo thành, như là nhiều khối gỗ bất đồng về hình dạng và màu sắc, miễn cưỡng xây thành một cái chỉnh thể, nhưng theo sự thấm vào của sức mạnh của cha, cả đóa hoa tức khắc tan vỡ, dòng khí hỗn loạn của sức mạnh tinh thần bị phóng thích ra.

“Rầm…”

Lục Tân lúc này đang dùng toàn lực phóng về phía trước, lại bỗng nhiên phát hiện có điều dị thường, vội vàng xoay người, duỗi tay chắn ở trước người.

Dòng khí hỗn loạn của sức mạnh tinh thần mạnh mẽ xông tới, Lục Tân có cảm giác như vừa bị một cơn thủy triều đánh trúng, thân thể trượt về phía sau ba bốn mét.

Mặt đất lầy lội trực tiếp bị anh trượt ra hai cái rãnh sâu.

Tuy rằng loại trình độ trùng kích tinh thần này còn chưa đủ để làm anh bị thương, nhưng hiển nhiên, sức mạnh này cũng không phải thứ có thể bỏ qua được.

“Cha làm gì vậy?”

Sau khi chặn lại đợt trùng kích tinh thần này, Lục Tân lập tức nhìn về phía cha mình.

Chính mình đã biết được sự nguy hiểm của những bông hoa chết chóc này, chính vì lao ra phía trước, nên mới tránh thoát được chúng nó.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, cha thế mà lại tự tiện ra tay?

Đây, quả thực giống như là dẫn theo một đứa trẻ nghịch ngợm chạy ở trong rừng, vốn đang êm đẹp xong tên nhóc đó đột nhiên chọc tổ ong vò vẽ một phát.

“A, tao còn muốn hỏi mày đây, mày đang làm cái gì vậy?”

Hai mắt ông đỏ như máu, cực kỳ khó chịu nói: “Mấy thứ rác rưởi như này, cũng đáng để mày phải chạy trốn?”

“Phá hủy chúng nó, phá hủy sạch!”

“Phá hủy cái quỷ…”

Lục Tân gần như là tức đến bật cười, nói: “Cha không thấy được nơi này có bao nhiêu thứ này hay sao?”

Anh cảm thấy lựa chọn của mình mới là đúng, cánh rừng người chết này, còn nhiều hơn so với số lượng mình gặp được vừa nãy, căn bản là Lục Tân không biết đối phương đã triệu tập bao nhiêu người chết đến đây, nhưng anh có thể nhìn ra được, số lượng đang càng ngày càng nhiều lên.

Nếu mỗi một đóa hoa chết chóc đều có trình độ làm cho chính mình cảm nhận được áp lực, vậy thì lấy cứng đối cứng với chúng nó đương nhiên không phải cách hợp lý.

Tạm thời rời đi vòng vây này, tìm được độc thủ sau màn mới là chính sự.

Ai ngờ lúc này cha đột nhiên lại bắt đầu cứng đầu?

“Ha hả, thế thì lại làm sao?”

“Phá hủy sạch…”

Cha cười khẩy một tiếng, cái bóng của Lục Tân tự mình chuyển động, bỗng nhiên vọt lên, phóng về phía một bông hoa chết chóc ở nơi xa.

“Trở về!”

Lục Tân lắp bắp kinh hãi, vội vàng dựng đứng người lên, bàn tay nắm lại.

Anh dùng loại biện pháp này, để cưỡng ép ngăn lại cha, khiến cho cái bóng không hề lan ra xung quanh.

“Mày đang làm cái gì thế?”

Hiển nhiên, cha cực kỳ tức tối: “Tao đang giúp mày, vậy mà mày lại muốn kéo chân sau?”

“Không phải con kéo chân sau của cha, là cha đang quấy rối.”

Em gái cũng gia nhập cuộc chiến, năm sấp trên lưng của Lục Tân, kêu la với cái bóng trên mặt đất: “Cha không nghe lời.”

“Con nhóc chết tiệt kia, nên băm sống mày!”

Cha càng giận dữ, cái bóng hơi nâng lên, như là hóa thành một hình người, tới gần em gái.

Em gái vèo một cái trốn về phía sau của Lục Tân, kêu lên: “Đến đây xem, con mới không sợ cha…”

“Khi nào rồi còn cãi nhau?”

Lục Tân cũng có chút bực mình, chưa kịp khuyên bọn họ mấy câu.

Thân thể anh đột ngột nghiêng sang bên cạnh một cái, tránh thoát công kích của một mảnh cánh hoa, sau đó nhanh chóng phóng về phía bên trái.

Chỉ là, lúc này anh còn phải phòng ngừa ông cha đang nổi giận đùng đùng của mình sẽ ra tay với mấy bông hoa chết chóc kia nữa, bởi vậy lực chú ý bị phân tán, bây giờ muốn tránh đã có chút miễn cưỡng, suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa thôi, một mảnh cánh hoa đã triền lên cẳng chân của anh rồi.

“Trước hết nghe con đã…”

Lục Tân cúi đầu nhìn thoáng qua, thấp giọng nói: “Chúng ta đi ra ngoài trước đã, sau đó…”

“Ha hả, chính là bởi vì nghe lời mày, nên mới luôn bị người ta coi thường đấy…”

Cha giận dữ, thân thể ông như là đã đứng lên từ cái bóng, âm trầm kêu to: “Nhân cơ hội này, giết sạch chúng nó, toàn bộ đều giết sạch, từ đây, mặc kệ bọn họ là cái gì, cũng không còn ai dám khinh thường mày, bọn chúng chỉ biết vĩnh viễn sợ mày thôi…”

“Đến lúc đó, mày chính là…”

“Đủ rồi.”

Lúc này, bên người vang lên một giọng nói, là mẹ, bà cau mày: “Ông không cảm thấy chính mình rất không bình thường sao?”

“Tôi không bình thường?”

Cha rít gào: “Không bình thường nhất chính là bà, mỗi ngày cái gì cũng quản, chính mình lại thần thần bí bí…”

Sắc mặt của mẹ trở nên lạnh lùng, thờ ơ liếc mắt nhìn cha một cái.

Câu nói kế tiếp của cha lập tức thu lại, nhưng cơn tức trên người rõ ràng càng mãnh liệt hơn.

“Lại tới hù dọa chúng ta!”

Em gái đang trốn sau lưng Lục Tân lại nóng giận: “Mẹ mỗi ngày đều chạy ra ngoài chơi một mình, cũng không dẫn con theo…”

Mẹ lại nhìn thoáng qua em gái, giọng của em gái cũng tức khắc nhỏ đi, khe khẽ nói thầm:

“Mẹ là người phụ nữ xấu…”

“A này…”

Đầu Lục Tân đều có chút căng.

Lúc này, anh hoàn toàn là không dám dừng lại động tác của chính mình, chỉ có thể bảo trì trạng thái di động thì mới có thể tránh thoát những bông hoa chết chóc phảng phất như đã bị chính mình hấp dẫn, nên không ngừng thổi về phía chính mình kia.

Bất đắc dĩ trong lòng lại còn tồi tệ hơn cả tình thế bây giờ, rõ ràng lúc này nên là thời khắc cả nhà đồng tâm hiệp lực mới đúng, không nghĩ tới bọn họ vậy mà lại bắt đầu cãi nhau, hơn nữa còn cãi đến kịch liệt như vậy.

“Đừng cãi nhau…”

Anh đành phải lấy góc nhìn trung lập đi khuyên giải, nói với mẹ:

“Đương nhiên, không phải là con muốn nhằm vào ai, tuy nhiên, trong cuộc chiến đấu kịch liệt như vậy, hình như là mẹ thật sự không quá tích cực.”

“Mẹ xem, ba người bọn con đều đã dùng hết toàn lực, nhưng mẹ lại chỉ ở bên cạnh nói kháy nói khịa…”

“Còn có cha, tính tình cha kém như vậy, một chút cũng không chịu tự khống chế…”

“Còn em nữa, sao mà mãi không chịu lớn, cứ không hiểu chuyện như vậy…”

Không khí xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, bên trong cái bóng dáng, ánh mắt sâu kín của cha nhìn về phía anh.

Em gái cũng nghiêng nghiêng đầu, dùng ánh mắt cổ quái đánh giá Lục Tân.

Còn mẹ thì lại là bộ dáng cười như không cười, ánh mắt mềm nhẹ dừng trên mặt của Lục Tân.

Trong lòng Lục Tân run lên một cái, cảm thấy có đôi chút chột dạ.

Sao lại nói ra những lời này rồi?

Nhưng cũng là trong loại chột dạ này, khiến anh bỗng nhiên phát hiện gì đó.

Không đúng.

Xảy ra vấn đề rồi!

Chính mình thế mà cũng bắt đầu phát tiết sự bất mãn của bản thân.

Nhưng đây đều là người nhà của mình mà, bọn họ vẫn luôn ở bên mình, chăm sóc cho mình nha.

Rõ ràng đối với bọn họ, trong lòng mình chỉ có vô cùng cảm kích, thông cảm, còn có, bao dung, lý giải và yêu quý… Nhỉ?

Nhưng tại sao, sao ở thời điểm này, mình lại sinh ra một ít bất mãn với họ cơ chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận