Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 405: Quà (1)

"Không thể quấn lấy đầu như thế được, nếu không biết còn tưởng rằng trong nhà có ai mất..."

Sau khi xác định muốn dẫn Oa Oa ra ngoài, Lục Tân đã bắt đầu vô cùng nghiêm túc đánh giá cái khăn bọc lấy đầu của Oa Oa.

Sau đó anh đi qua, kéo cái khăn quấn trên đầu cô bé đấy xuống, đổi sang một cái khăn mặt nhưng cũng không có quấn toàn bộ vào đầu, mà cẩn thận che nửa gương mặt từ dưới ánh mắt của cô bé lại, sau đó buộc hai đầu lại ở phía sau ót.

Như thế này, lại đeo thêm kính sát tròng, thứ mà Oa Oa để lộ ra trong mắt người ta cũng chỉ còn cái trán trơn bóng kia thôi.

Dù sao cũng chỉ là một cái trán thôi, không phải cũng sẽ khiến cho người ta nổi điên chứ?

Hơn nữa, che mặt như thế này đẹp mắt hơn nhiều so với quấn toàn bộ cái đầu đấy...

Trong hành lang phía ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập. Mấy nhân viên công tác của tiểu đội phục vụ xuất hiện, nhìn Oa Oa quấn một cái khăn trên mặt, bọn họ hơi trầm mặc một chút, một nhân viên phục vụ trong đó trong tay vẫn còn cầm hai cái hộp đựng cơm làm bằng gỗ.

Lục Tân mơ hồ ngửi được một mùi hương gà rán mê người từ một trong số hộp cơm đó, liền mỉm cười khẽ gật đầu với bọn họ:

"Giữ gà rán lại đi, chúng tôi sẽ ra ngoài ăn khuya."

Người của tiểu đội phục vụ gật đầu, sau đó một người trong đó tiến lên, yên lặng tháo cái khăn mặt buộc trên mặt Oa Oa xuống.

"Đây..."

Lục Tân có hơi khó hiểu.

Sau đó anh liền trông thấy người nhân viên công tác kia lấy từ trong túi ra một chiếc khăn lụa màu trắng đen, trông rất mộc mạc, lại đeo lên mặt Oa Oa một lần nữa, cẩn thận điều chỉnh lại phần che, kỹ thuật vô cùng dịu dàng, nút thắt lại ở sau đầu cũng vô cùng xinh đẹp.

"Cái khăn mặt kia khó coi lắm."

Bà ấy nhận được ánh mắt của Lục Tân nên đã giải thích: "Sao có thể để Oa Oa cột khăn mặt ra ngoài được chứ?"

"Đây chính là Oa Oa của Thanh Cảng chúng ta đó."

Lục Tân đành phải thừa nhận, dáng vẻ của Oa Oa bây giờ quả thật dễ nhìn hơn nhiều so với khi đeo cái khăn mặt của khách sạn lúc nãy.

Nhưng chuyện này sao có thể trách anh chứ, vừa rồi cô bé còn cầm cả khăn tắm đến cơ mà...

Dưới sự chăm sóc của tiểu đội phục vụ, Oa Oa lại đổi một chiếc váy công chúa mới tinh vừa mới được mang đến, cầm theo dù của cô bé, Lục Tân với Oa Oa bước vào thang máy xuống lầu, chiếc xe hộp đặc chế kia đã chờ sẵn ở cổng, có điều lái xe đã được thay đổi thành một người khác.

Sau khi lên xe, tài xế mặc trang phục phòng hộ nặng nề liền ồm ồm lên tiếng nói:

"Bây giờ đưa các cậu đến nơi náo nhiệt nhất của Thanh Cảng nhé."

"Các cậu đừng suy nghĩ gì cả nhé, cứ chơi thỏa thích."

Khi chiếc xe di chuyển trên đường phố chủ thành Thanh Cảng 'sống sót sau tai nạn', Lục Tân vẫn còn trông thấy dấu vết cũng những mảnh hỗn loạn.

Có từng chiếc từng chiếc xe tải lớn, từ vị trí nối tiếp thùng xe có thể nhìn thấy rõ kết cấu đặc chế thuỷ tinh ở bên trong, từ mọi hướng lái về hướng Bắc của thành phố, trong kênh truyền đến tiếng Trần Tinh giải thích với Lục Tân: "Khu cách ly lúc trước, đã được bố trí tạm thời thành khu vực bảo vệ thu nhận và trị liệu cho những người tinh thần dị biến kia, người dị biến được phát hiện ở các nơi đều được đưa sang đó."

Ven đường, có thể nhìn thấy từng nhóm từng nhóm người mặc trang phục phòng hộ nặng nề đang tiến hành kiểm tra kỹ càng phóng xạ tinh thần.

Còn có rất nhiều người của tiểu đội chi viện đi đi lại lại.

Còn có thể nhìn thấy đám người xếp thành hàng ở khắp nơi, những người mặt mày tái mét bước ra từ trên lầu hoặc những nơi ẩn náu khác, vừa nhận kiểm tra, vừa đợi tàu điện ngầm được điều động tạm thời lần lượt đưa họ về nhà.

Cái thành phố mang đến cho anh một vẻ mỹ cảm khác thường này đang hồi phục lại dáng vẻ vốn có của nó.

Đi đến trung tâm của chủ thành, lúc đến một con phố vô cùng náo nhiệt, anh lại phát hiện nơi này có vẻ vô cùng quạnh quẽ.

Tất cả cửa hàng đều đã đóng cửa, dù có một vài cửa hàng không đóng cửa thì lúc này cũng trống rỗng, chỉ có ánh đèn neon trong tiệm và bên ngoài loé sáng, cũng có một vài nơi còn có thể nhìn thấy một vài vết máu lung tung và những cái bàn nghiêng ngả.

Lục Tân nhìn sang Oa Oa ở bên cạnh đang đưa mắt quan sát mình, anh bất đắc dĩ cười cười.

Rất rõ ràng, nơi này lúc trước cũng bị người dị biến tập kích, lúc này con đường náo nhiệt đã không còn náo nhiệt nữa.

"Đi dạo một chút cũng được."

Lục Tân nghĩ như vậy, liền dẫn Oa Oa đi xuống.

Sau đó, anh với cô bé chậm rãi đi dạo trên con phố vắng vẻ dưới ánh mắt ân cần của nhân viên công tác của tiểu đội phục vụ.

Mặc dù lúc này trong cửa hàng không hề có người, cả con đường cũng vắng vẻ đến lạ thường, nhưng nhìn từ những tấm biển hiệu bán các loại trang phục, đồ trang sức và đủ món ăn cũng có thể nhìn ra, con đường lúc chưa bị tập kích náo nhiệt đến cỡ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận