Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 909: Em đến đón cô (1)

Lục Tân đã lâu không đến cô nhi viện kể từ lần trước nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của cô Tiểu Lộc.

Nhiều lần cảm thấy nên đi, nhưng lại luôn tìm thấy một số lý do để không đi.

Ví dụ như dạo này bận công việc, gần đây không có tiền trong tay chẳng hạn.

Cho dù là mua biệt thự, Lục Tân cũng không gấp gáp mà cùng Hàn Băng bàn bạc những chuyện như sửa sang.

Sau khi lắp đặt xong thiết bị, anh thậm chí cảm thấy chưa đủ, có thể tu sửa thêm mấy ngày nữa.

Đây có lẽ cũng là bởi vì trong lòng anh có chút mâu thuẫn khi gặp cô ấy?

Tuy nhiên, bây giờ quả thực không tìm ra được lý do, Lục Tân vẫn quyết định đến cô nhi viện một chuyến nữa.

Sau khi đưa ra quyết định này, Lục Tân ngược lại cảm thấy có chút hưng phấn.

Có một cảm giác cấp bách.

Cũng không biết tại sao, nhưng loại cảm giác lo lắng phức tạp này thực sự rất thú vị.

Dự định ban đầu là hôm sau tan làm ở công ty sẽ qua đó, nhưng hôm nay lại có chút nóng lòng. Lục Tân chơi Tetris cảm thấy chán, cầm sổ dày cộp tính toán khoản thu nhập nên được cũng cảm thấy hơi nhàm chán.

Thế là đến chiều cuối cùng anh cũng rời công ty với danh nghĩa là đi gửi tài liệu cho khách hàng.

Khi nói chuyện này với Chủ nhiệm Lưu, anh ta chớp mắt mấy cái, hoàn toàn không hiểu tại sao Lục Tân phải nói với mình như vậy.

Cậu muốn đi thì cứ đi, đừng nói là gửi tài liệu, cho dù có bỏ việc đi cũng không ai quản...

Tại sao phải đặc biệt nói với mình?

Ngược lại, Lục Tân cảm thấy khá có lỗi, đây là lần đầu tiên anh bỏ việc với danh nghĩa là gửi tài liệu.

May mà Chủ nhiệm Lưu không phát hiện.

Chiếc xe mô tô đã sớm được gửi về từ thành phố trung tâm. Lục Tân cưỡi xe mô tô, băng qua con đường buổi chiều lười biếng ở Thành phố vệ tinh 2, lái xe về phía sở cảnh vệ. Sau một hồi suy nghĩ nghiêm túc, anh còn dừng xe mua một bao táo từ một quầy ven đường.

Đặt lên ghế sau của xe, lúc này mới yên tâm lái xe về phía trước.

Đầu tiên là đến tòa nhà nhỏ bên cạnh sở cảnh vệ, sau đó thì đi lên theo hành lang. Trên tầng ba, không thấy chú bảo vệ, Lục Tân hơi giật mình, vội vàng bước lên lầu bốn. Sau đó cả người sững sờ, ở trên tầng bốn chỉ còn lại những dãy hành lang trống trải và những cánh cửa sắt rộng mở; trong phòng học trước đó vẫn còn ngổn ngang bàn ghế nhưng lại không thấy bóng dáng ai.

Lục Tân có cảm giác như máu dồn lên não, cảnh tượng trước mắt hơi choáng váng.

Mọi người đâu?

Người của trường mẫu giáo đâu?

"Rắc rắc rắc..."

Lục Tân thậm chí có thể nghe thấy âm thanh giòn tan của xương cốt trong cơ thể khẽ co giật.

Các cơ trên khuôn mặt dường như có sự sống của riêng chúng, đang uốn éo những biểu cảm khác nhau trên má.

Sau đó anh mới chợt phản ứng lại.

Không đúng…

Bộ phận thông quan đặc biệt từ lâu đã bố trí chiến sĩ chuyên môn trông coi họ, không thể nào xảy ra chuyện mà bản thân lại không biết...

Vì thế…

Lục Tân đưa tay lên che mặt, chậm rãi xoa xoa.

Nhẹ nhàng xóa đi biểu cảm trên mặt mình, trả lại vẻ bình tĩnh tự nhiên.

Thậm chí còn mang theo nụ cười tự giễu, mình thật sự đã lớn tuổi, não không còn được tốt sao?

Cô Tiểu Lộc và những người khác, có thể chỉ là chuyển về thôi...

Anh lại xuống lầu, leo lên chiến xa màu bạc lạnh lùng của mình, chở theo bao táo chạy về phía nam thành phố.

Chậm rãi, sau khi băng qua con đường nhỏ phức tạp, anh lại đến vùng hoang vắng đó.

Xung quanh là những bức tường được phun graffiti sáng màu trừu tượng, ở giữa những bức tường là mặt đường với những mảng xi măng vỡ vụn.

Lục Tân cưỡi xe đi qua nơi này, chạy tới Cô nhi viện Mặt Trăng Máu, nơi anh đã từng đến nhiều lần trước đây.

Trước kia, trước khi gia nhập Bộ phận thông quan đặc biệt, anh đã từng đến cô nhi viện này vô số lần.

Lần này đến đây, tâm trạng ngược lại càng phức tạp hơn so với khi đi đến khu vực phụ cận sở cảnh vệ trước đó.

Một nơi đã quá quen thuộc, khung cảnh bình thường tự nó dường như đã được trời phú cho những ý nghĩa khác nhau.

Hàng rào lưới sắt chằng chịt, tấm biển đã hoen gỉ “Trường tiểu học Trăng Máu” bị thời gian và mưa gió bào mòn.

Lục Tân hạ ga chậm rãi dừng lại trước trường tiểu học, trong lòng cũng nhẹ nhàng thả lỏng.

Anh đã nghe thấy tiếng cười vui của những đứa trẻ vọng ra từ cô nhi viện.

Trong trạm an ninh, chú bảo vệ đang đeo kính lão chăm chú đọc báo ngẩng đầu nhìn Lục Tân.

Vẻ mặt của ông có vẻ nặng nề, nhưng đã trở nên bình thường trong giây lát.

Ông xua tay nói: "Cứ chạy thẳng vào!"

Nói xong ông lại cúi đầu đọc báo, cả cửa cũng lười mở.

Lục Tân tự mình xuống xe, kéo mở lưới sắt, mở cửa ra, sau đó mới leo lên xe lần nữa, rồi chậm rãi lái xe vào.

Trong sân rất sôi nổi, mười mấy đứa trẻ chen chúc, nhôn nhao trong sân nhỏ.

Một số đang đá cầu, một số đang ném bao cát, một số đang chơi bắn bi. Còn có một cô bé mũm mĩm đang cưỡi trên mình một cậu bé gầy gò như khỉ, ra sức ấn mạnh vào đầu cậu ta, không để cậu ta nhổm dậy… Thật hồn nhiên biết bao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận