Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1117: Câu chuyện tình yêu sáo rỗng (2)

Nói đến sau cùng, trong giọng nói lại có thêm tiếng khóc nức nở, cậu ta đưa tay lên che mặt.

Mọi người nghe đến chỗ này đều ngơ ngác nhìn nhau, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu tỏ vẻ bất lực.

Hỏi đến nhiều vấn đề như vậy, thậm chí có chút tẻ nhạt.

Hóa ra lại chỉ là một câu chuyện sáo rỗng, nhưng lại là một câu chuyện hết sức bình thường...

Thằng nhóc này chăm chỉ kiếm tiền nuôi lớn cô gái, còn chu cấp cho cô ăn học, tất nhiên là một chuyện rất tốt, nhưng cũng phải thừa nhận rằng, sau khi cô gái học xong, không muốn quay trở lại cuộc sống mức thấp nhất cũng là chuyện bình thường.

Theo quan điểm của Tiểu Mạnh, điều kiện sống của nhà Tào Diệp có vẻ không được tốt.

Nhưng so với Trương Vệ Vũ, hiển nhiên là có ưu thế hơn.

Sau khi tốt nghiệp, đứng trước sự lựa chọn, cô ấy sẽ chọn Tào Diệp với điều kiện tốt hơn, điều này có vẻ dễ hiểu.

Đúng vậy, không có cách nào để nói điều gì, chỉ là ít nhiều, đều khiến người ta cảm thấy có chút bất lực.

"Không đúng, tôi vẫn cảm thấy có chút không đúng..."

Nhưng ngay khi tất cả những người lớn đã bắt đầu sụt sùi về chuyện này, Tiểu Mạnh ở một bên lại lắc đầu tỏ vẻ nghi ngờ, nói: "Trần Vi không phải là người như vậy, người con gái tôi thích tôi còn không hiểu sao? Nhân phẩm của cô ấy không có kém như vậy. "

Trương Vệ Vũ nghe thấy lời cậu ta nói, trên mặt cũng lộ ra vẻ đau khổ, ôm chặt lấy đầu.

"Ai, con người rồi sẽ thay đổi..."

Những người khác đều có vẻ đồng tình với Trương Vệ Vũ, sau đó lại lắc đầu với Tiểu Mạnh.

Để một thằng nhóc mới biết yêu hiểu được rằng tình cảm sẽ biến chất, có vẻ như thật sự có hơi tàn nhẫn.

Có điều, có lẽ sau khi thằng nhóc trưởng thành, ngược lại sẽ cảm thấy may mắn.

Suy cho cùng, trong đời mỗi người đều phải trải qua một lần tình huống tương tự.

Có lẽ trải qua khi còn trẻ tràn đầy sức sống sẽ luôn tốt hơn khi đến độ tuổi hãm sâu khó thoát ra.

Xung quanh đã trở nên yên tĩnh, mọi người đều đã không còn hào hứng.

Chỉ là cảm thấy rằng có hơi quá tàn nhẫn khi để chàng trai buồn bã này ở đây một mình, nên đã do dự nán lại.

Nhưng Lục Tân lúc này lại ngẩng đầu lên, nói: "Tôi cũng cảm thấy, không nên như vậy."

Những người xung quanh lập tức quay lại nhìn anh.

Tiểu Mạnh ngoảnh đầu lại, niềm hy vọng trào dâng trong mắt.

Vẻ mặt của Lục Tân cũng có vẻ hơi khổ não, sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình.

Nếu là trước kia, bản thân chắc chắn cũng không phát hiện ra được gì.

Nhưng bây giờ, Lục Tân tự cảm thấy có thể hiểu được một số chuyện giữa người với người, nhưng lại không đủ hiểu hết.

Không biết có phải do nguyên nhân vi diệu, anh ngược lại càng cảm thấy chuyện này rất cổ quái.

Suy nghĩ một lúc, anh mới chậm rãi nói: "Mọi người có thể cảm thấy chuyện này rất hợp lý, nhưng tôi vẫn cảm thấy có một chút vấn đề..."

"Ví dụ như..."

Anh dừng lại một chút rồi mới hỏi: “Nếu cô gái đó thật sự là một người trở mặt sau khi học xong, nghĩa là cô ấy rất bạc tình. Vậy thì làm sao một người bạc tình như vậy lại có thể dùng thân mình che chở cho bạn trai?"

"Nếu chỉ đơn thuần là vì lợi ích, vậy thì..."

Nói xong anh nhìn Tiểu Mạnh nói tiếp: "Điều kiện của cậu ấy có vẻ còn tốt hơn người đó."

Những người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, không biết trả lời như thế nào.

"Nói cho cùng, tôi ngược lại cảm thấy vừa rồi cậu có nói một câu khá đúng..."

Lục Tân chậm rãi liếc nhìn Tiểu Mạnh trong ánh mắt ngập ngừng của những người xung quanh, nói: "Nếu gia cảnh của người đó thật sự bình thường, nhân phẩm cũng không tốt, ngoại hình... quả thực cũng không được đẹp cho lắm, đặc biệt là cậu ta đối với cô gái, dường như cũng không thích cho lắm."

"Nói như vậy, bất luận là bản thân hay là điều kiện, cũng không thể khiến cô gái tên Trần Vi đó thích cậu ta nhiều như vậy."

"Yêu một người..."

Anh hơi do dự một lúc, lập tức nói với giọng chắc nịch: "Cần phải có lý do."

Không biết bị Lục Tân thuyết phục, hay họ không dám phản bác lại những gì Lục Tân đã nói.

Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, ngơ ngác nhìn nhau, nhưng không ai trả lời.

Một lúc sau, Tiểu Mạnh mới cẩn thận hỏi: "Vậy thì phải làm sao hả, anh Tân?"

"Anh có thể nhanh lên một chút được không, dù sao bên đó đã vào khách sạn rồi..."

Những người xung quanh nhất thời liếc mắt nhìn cậu ta oán trách, thầm nghĩ đã lúc nào rồi, còn nghĩ đến chuyện này.

"Điều này thực sự rất quan trọng..."

Lục Tân cũng nghiêm túc nghĩ tới, chuyện này thật sự rất khó giải quyết...

Ngay cả bản thân cũng chỉ cảm thấy không đúng, nhưng lại không có chứng cớ, mà nhìn hai người họ như là nguyện ý...

Xử lý thế nào đây?

Đúng lúc này, bên ngoài hành lang cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng hét lớn: "Tất cả đứng yên, vừa rồi có phải có người nổ súng?"

Mọi người sợ hết hồn, quay đầu nhìn đi, lại càng thêm hoảng sợ.

Chỉ thấy hai người tuần tra mặc đồng phục, đang cầm súng chĩa về phía họ.

Lúc này bọn họ mới nhớ tới, vừa rồi Lục Tân đã nổ súng, tiếng động cũng không nhỏ, vậy mà lại dẫn cảnh sát đến.

Tất cả đều là công dân tốt, vội vàng giơ tay lên, có chút lo lắng nhìn Lục Tân.

Tiểu Mạnh đã có chút nóng nảy, vốn dĩ đang là thời điểm quan trọng, nếu lại bị cảnh sát đưa đi tra hỏi, há chẳng phải...

Ngược lại là Lục Tân, nhìn hai viên cảnh sát, đột nhiên nghĩ tới gì đó, trên mặt lại lộ ra nụ cười.

"Các anh đừng căng thẳng như vậy."

Anh mỉm cười móc giấy chứng nhận trong túi áo khoác ra, giơ tay lên, vừa bước tới vừa mở ra cho họ xem.

Hai cảnh sát nhìn thấy rõ ràng nội dung của giấy chứng nhận, họ đều sửng sốt.

Sau đó Lục Tân mới hạ giọng và nghiêm mặt nói: "Tôi tố cáo, khách sạn đằng kia, có người... thuê phòng trái phép?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận