Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 279: Ca ngợi quê hương (1)

Bởi vì có khách sắp tới, cho nên hôm nay cả nhà Lục Tân ăn cơm tương đối chậm.

Bọn họ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bàn ăn, cha uống rượu rõ ràng chậm hơn mọi khi rất nhiều. Mẹ gắp thức ăn cũng không để ý lắm. Lục Tân ăn từng hạt cơm. Hôm nay, em gái rõ ràng cũng không tập trung vào ti vi. Cô ngồi xổm trên ghế, vừa dầm cơm vãi cả ra ngoài, vừa không ngừng quay đầu, chú ý tới tiếng động ngoài cửa sổ.

Lục Tân dần dần cảm giác được bầu không khí hơi nặng nề, trong lòng lặng lẽ thở dài.

Người khách quá bất lịch sự, tới muộn khiến người nhà có phần mất kiên nhẫn.

"Chúng ta phải đi thật sao?"

Trên con đường nào nhiệt nào đó ở thành phố vệ tinh 4, có mấy người khách ăn mặc khác nhau đang ngồi trong một quán bán mì vằn thắn và xâu thịt nướng bên đường.

Trong bọn họ có cô gái trẻ tuổi, có dì hơn năm mươi tuổi, có công nhân râu ria xồm xàm, trên người dính đầy bụi bặm, còn có học sinh đeo cặp sách.

Trước mặt mỗi người đều đặt một bát mì vằn thắn, trong khay inox là mấy xâu thịt bị nướng hơi cháy.

"Sao dì lại muốn hỏi về vấn đề này?"

Mấy người trong quán nghe dì kia hỏi thăm, đều nhìn về phía bà ta.

Cậu học sinh cấp ba đeo cặp sách kia bắt đầu trở nên kích động, ánh mắt cậu ta tức giận nhưng cố nén xuống, nói với bà ta: "Dì đã là một thành viên của chúng tôi, chúng ta là người thấy rõ chân tướng của thế giới này, sao dì còn muốn hỏi vấn đề này?"

"Những người kia, những người kia là kẻ ngu ngốc..."

Trên mặt cậu ta có vẻ kích động lạ thường, hai tay ra sức vung vẩy trên không trung: "Dì chưa gặp những người đó thôi. Cũng chẳng biết tại sao bọn họ lại ngu ngốc như thế... Bọn họ chỉ thích như vậy, giống cái xác không hồn, tuân theo những quy tắc giả dối. Bọn họ cam tâm tình nguyện trở thành một thành viên nô lệ của sự giả dối. Cho dù dì có nói cho bọn họ biết nên làm thế nào, bọn họ vẫn không chịu nghe..."

"Bọn họ... ngu ngốc tới mức làm dì hận không thể mở đầu của bọn họ ra, nhét chút thông minh vào cho bọn họ..."

Bà dì kia bị sự kích động của học sinh cấp ba này dọa cho hoảng sợ, chất phác lại luống cuống giải thích: "Tôi chỉ là... chỉ là lo lắng cho cháu..."

"Sao dì phải lo cho tôi?"

Cậu học sinh cấp ba nhìn vào mặt bà ta với ánh mắt u ám, làm người ta không dám nhìn thẳng.

"Bà ta không phải lo lắng mà đang sợ hãi."

Lúc này, người đàn ông trung niên đang lặng lẽ uống bia bên cạnh khẽ nói, còn kèm theo tiếng cười lạnh.

"Đúng vậy."

Cậu mặc đồng phục học sinh cấp ba cười lạnh, nói: "Dì ấy đang sợ nhưng không dám thừa nhận là mình sợ, trái lại giả vờ lo lắng để khuyên tôi... Đây là gì? Đây chính là thứ buồn nôn nhất trên thế giới này. Dì thậm chí không muốn thừa nhận mình đang sợ... Lại giống như dì trước đây, trước sau không chịu thừa nhận con gái dì bị ép tới mức phải thắt cổ, cũng chỉ vì sự tham lam của dì mà thôi..."

"Tôi... Tôi không..."

Người dì kia hoảng loạn, môi mấp máy, hai tay vung vẩy có phần yếu ớt.

"Đó là sự thật!"

Cậu mặc đồng phục học sinh cấp ba ngắt lời bà ta, nhìn chằm chằm vào bà ta, nói: "Bởi vì dì tham lam, đòi sính lễ của con rể hết lần này tới lần khác, cho nên con rể dì mới muốn chia tay với con gái dì. Bởi vì dì muốn chị ta lấy người khác, cho nên chị ta mới tự sát..."

Cậu ta nói đến đây lại thoáng đổi giọng: "Nhưng như vậy thì có gì sai chứ?"

Trên mặt cậu ta lộ ra vẻ ung dung và tự tin nhìn thấu tất cả, thậm chí còn có vẻ bình tĩnh không phù hợp với lứa tuổi của cậu ta. Cậu ta cười lãnh đạm, nói: "Chồng dì vô lương tâm, bỏ lại dì và con gái chạy mất từ lâu. Dì một thân một mình nuôi con gái lớn lên, so với những người phụ nữ vứt bỏ con cái, dì đã làm rất tốt rồi, dì tốt hơn tất cả mọi người..."

"Cho nên, nhà lão Trương hàng xóm gả một đứa con gái đòi mấy chục nghìn sính lễ, sao dì không thể chứ?"

"Nhà con rể muốn cưới con gái của dì, cho dì mấy chục nghìn sính lễ thì sao?"

"Con gái không hiểu, bởi vì chị ta vô lương tâm, chị ta căn bản chỉ muốn bỏ dì lại, mặc kệ không thèm để ý. Chị ta hoàn toàn có thể khuyên con rể của dì vay tiền đưa cho dì, sau đó hai người bọn họ trả dần... Dù sao chị ta còn trẻ, còn nhiều thời gian, sao chị ta không làm như vậy?"

"Chị ta chính là kẻ ích kỷ. Chị ta căn bản chưa từng nghĩ sẽ lo cho dì, chỉ biết nghĩ cho người ngoài, cho nên..."

Cậu ra khẽ nghiến răng: "Chị ta chết cũng xứng đáng!"

"Người khác chế giễu dì, đó là vì bọn họ chưa từng trải qua cuộc sống của dì, bọn họ có tư cách gì chê cười dì chứ?"

"Còn dì, sao dì phải trừng phạt mình chỉ vì sự dối trá của những người đó?"

Trên gương mặt người phụ nữ trung niên vốn có chút hoảng loạn thậm chí sợ hãi, lúc này đã dần dần bình tĩnh lại.

Bà ta không nói gì, chỉ khẽ cắn răng, trên mặt lộ ra sự lãnh đạm khiến người ta sởn tóc gáy.

"Những người khác cũng thế..."

Cậu học sinh cấp ba này lại liếc nhìn mấy người ngồi bên cạnh cái bàn nhỏ, sau đó nhìn về phía cô gái nói: "Không phải bạn gái chị rất tốt với chị sao? Chị ta thường chia sẻ đồ ăn vặt cho chị, đi ăn cơm, đi vệ sinh cũng đi cùng chị, thường tặng quà cho chị, thậm chí đưa chị đi xem quần áo. Ngay cả lúc cha chị bệnh nặng, chị ta còn nộp tiền viện phí cho chị. Vậy vì sao lúc đó chị lại muốn đẩy chị ta xuống tầng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận