Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1299: Công việc của số tám (1)

Số tám thật sự tới đây đi công tác sao?

Ánh mắt Lục Tân nhìn số tám ngồi đối diện có phần kỳ quái, hiện tại anh đã mời cơm, ôn chuyện cũ rồi, cũng đã nghiêm túc hỏi dò rồi, nếu như trong lòng số tám thực sự có giấu mục đích gì thì hiện tại cũng nên nói thật ra rồi phải không?

Nhưng tới tận giờ, anh ta vẫn trả lời như vậy, hơn nữa còn rất thản nhiên.

Lúc này đây, đối mặt với lời mời của số tám, anh im lặng một thoáng, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

Nếu như số tám quả thực chỉ tiện đường tới thăm anh và cô giáo Tiểu Lộc, vậy anh có thể thư giãn một chút.

Còn chuyện công việc của anh ta, quả thực Lục Tân có phần hiếu kỳ.

Sau khi trao đổi ánh mắt với “nhân viên phục vụ” của quán cơm, Lục Tân gật đầu, nói: “Được!”

Số tám là một người rất nguy hiểm.

Sự nguy hiểm này không phải nhất định là do anh ta có ác ý gì.

Mà là bởi vì ở một thành phố vốn có Lãnh Chúa Tinh Thần như Thanh Cảng, anh ta là “người kỳ lạ” có thể thoát khỏi tầm mắt của Sở Làm sạch Ô nhiễm Đặc biệt, hơn nữa còn khiến Lãnh Chúa Tinh Thần cũng cảm nhận được nguy hiểm tỏa ra từ người anh ta, phải tới gần anh ta để nhìn chằm chằm.

Người như vậy lại ngang nhiên tới Thanh Cảng, trong tình huống không rõ mục đích của anh ta là gì thì không ai có thể yên tâm nổi.

Thanh Cảng cũng có thái độ như vậy.

Họ không thẩm vấn hay làm gì cưỡng chế số tám nhưng ắt không thể không giám sát…

Nhưng so với đặc công hay những người có năng lực khác thì Lục Tân, người được số tám mời, chắc chắn là lựa chọn thích hợp nhất.

Sau khi hẹn sẽ cùng đi làm công việc của số tám với anh ta, bầu không khí trên bàn lập tức dễ chịu hơn nhiều.

Lục Tân và số tám mỗi người uống một chai bia, ngay cả cô giáo Tiểu Lộc cũng chầm chậm ăn một bát cơm nhỏ.

Thấy không còn nhiều thời gian nữa, Lục Tân đưa cô giáo Tiểu Lộc về trước, về lý thuyết, trong tình huống này, cho dù anh không đưa cô ấy về cũng không sao, anh có thể nhờ Trần Tinh hoặc Bích Hổ đưa cô ấy về, nhưng Lục Tân vẫn kiên quyết tự làm chuyện này.

Còn về nửa tiếng đồng hồ dạy Toán, do không đủ thời gian nên phải hủy bỏ.

Đây cũng xem như là Lục Tân làm được một chuyện tốt.

Rời cô nhi viện, họ gặp một chiếc xe Jeep đã được chuẩn bị sẵn.

Lục Tân dẫn số tám lên xe, xe do anh ta lái, anh ngồi bên tay lái phụ.

Hai người tranh thủ khi trời còn chưa tối, lái xe rời khỏi Thanh Cảng, tiến vào vùng hoang dã trĩu nặng bóng hoàng hôn.

“Có phải cậu rất muốn hỏi làm sao tôi sống sót được phải không?”

Khi xe Jeep từ từ chạy tới vùng hoang dã không có đèn đường, toàn bộ xung quanh trở nên u ám.

Mặt trăng máu vẫn treo trên trời cao nhưng đã chếch về phía tây.

Cộng thêm việc trời vốn đầy mây nên ánh sáng rất tối, chỉ có đèn xe Jeep phá vỡ màn đêm, soi sáng con đường gập ghềnh trước mắt, những hố đá vụn có ở khắp nơi, vũng nước lớn trên đường đọng nước mưa từ cơn mưa mới trút xuống trước đó không lâu.

Ngoài xe hoàn toàn yên tĩnh, trong xe cũng rất nặng nề ngột ngạt, số tám không bật nhạc,

anh ta lẳng lặng lái xe, sau khi im lặng lái xe mấy tiếng đồng hồ mới bất ngờ cười hỏi một câu.

Lục Tân quay qua nhìn anh ta một cái, nhẹ nhàng gật đầu.

“Là viện trưởng cứu.”

Số tám cười trả lời: “Lúc đầu tưởng chết chắc rồi, ôm nỗi thất vọng về thế giới này chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.”

“Nhưng không ngờ sau đó lại bỗng nhiên tỉnh lại, là viện trưởng đã cứu tôi.”

“Viện trưởng có bản lĩnh rất lớn, ông ấy có một loại sức mạnh tinh thần đặc biệt, rất có ích trong việc cứu chữa cho bọn tôi.”

Nói đến đây, anh ta dừng lời, bỗng liếc nhìn Lục Tân một cái, cười nói:

“Tôi thấy Tiểu Lộc vẫn luôn ngồi trên xe lăn, chắc xương sống của cô ấy bị thương nặng lắm phải không?”

“Thật đáng tiếc, trước đây cô ấy chạy nhanh biết bao…”

“Lúc nào cũng nhanh nhẹn như một chú nai con nên mọi người mới đặt cho cô ấy cái tên đó mà phải không?”

Lục Tân im lặng ngồi bên ghế lái phụ, hạ cửa sổ xe xuống, chậm rãi châm điếu thuốc.

“Tôi đã quan sát cô ấy rồi, vết thương của cô ấy không thể chữa hết hẳn bằng kỹ thuật chữa bệnh thông thường, chắc cậu cũng biết điều này.”

Số tám nói tiếp, dường như chỉ đang cảm khái.

Lục Tân chỉ lẳng lặng hút thuốc, không tiếp lời.

Ánh đèn pha của xe chỉ hắt một chút sáng ít ỏi vào trong thùng xe nên không nhìn thấy rõ nét mặt của anh.

Thực ra Lục Tân không hề có biểu cảm gì, anh chỉ ngồi im lặng.

Trong lòng khổ sở giống như đầu mẩu thuốc lá chốc chốc lại sáng lên mơ hồ.

Số tám khẽ thở dài, nói: “Có điều, nếu có cơ hội tìm được viện trưởng già thì có lẽ ông ấy có thể chữa khỏi hẳn.”

Lục Tân chầm chậm quay đầu lại, nghiêm túc nhìn về phía số tám.

Anh đã khác trước đây rồi, biết nhiều chuyện hơn trước đây một chút, cũng giỏi kiểm soát cảm xúc của bản thân hơn.

Cho nên, sau khi im lặng một lúc, anh hỏi khẽ: “Cậu làm việc cho viện trưởng à?”

Bầu không khí trong xe dường như trở nên ngột ngạt.

“Không phải.”

Nhưng số tám lắc đầu rất thản nhiên, nói: “Lúc trước tôi từng muốn trở thành trợ thủ của viện trưởng, tôi cảm thấy mình đã đủ tiêu chuẩn trở thành trợ thủ của ông ấy rồi nhưng tiếc là khi tôi hiểu được một số suy nghĩ của viện trưởng, tôi từ chối.”

“Viện trưởng có mục đích ông ấy theo đuổi, tôi cũng có của tôi.”

“Cho nên tôi rời khỏi chỗ ông ấy, sau đó tìm được công việc hiện tại đang làm.”

Trong ánh sáng lúc sáng lúc tối, anh ta quay đầu cười với Lục Tân: “Tôi rất thích, đây mới là sự nghiệp tôi muốn làm.”

Lục Tân hơi nhíu mày.

Nói chuyện phiếm với số tám luôn khiến anh cảm thấy không thoải mái.

Một lát sau, anh mới hỏi thẳng: “Vậy rốt cuộc việc viện trưởng già muốn làm là gì?”

“Không thể nói được.”

Số tám lắc đầu, nói thẳng: “Huống hồ tôi cũng chỉ đoán được một chút thôi, chưa tiếp cận được tới cốt lõi.”

“Đại khái cũng vì tôi không biết điều cốt lõi nên viện trưởng mới thả cho tôi đi, nếu không với tính cách của ông ấy…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận