Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1632: Nguồn ô nhiễm cấp văn minh (1)

“Bá…”

Ngay thời khắc giáo sư Bạch nói ra, mấy vị tiên sinh đến dự đều có cảm giác tóc bị dựng đứng.

Có quan hệ với vị nghiên cứu viên thiên tài kia?

Nghe nói, bởi vì vị kia quá thông minh, phát hiện ra chân tướng cho nên bản thân chịu đả kích, lựa chọn giết chết sự thiên tài này?

Chuyện này sao có thể xảy ra?

Lúc trước, kế hoạch Thiên quốc là nhằm vào sự kiện ô nhiễm tinh thần xảy ra liên tiếp, cùng với đó là sau mỗi sự kiện ô nhiễm thì tỷ lệ thương vong đáng sợ cùng với kết cấu xã hội bị phá hoại nghiêm trọng. Cho nên giáo sư Bạch đã đưa ra suy nghĩ, sau đó được mấy vị tiên sinh đồng ý, cuối cùng, tất cả nhân viên của Sở làm sạch Ô nhiễm đặc biệt hợp tác làm việc, từng bước một hoàn thiện.

Thanh Cảng vẫn luôn lấy “Kế hoạch Thiên Quốc” làm sự kiêu ngạo, bởi vì đây là kế hoạch của bọn họ tạo ra.

Mặt khác thì đúng là kế hoạch Thiên quốc có đầy đủ tính hữu hiệu ngăn cản các loại ô nhiễm tinh thần và vấn đề xâm phạm của người có năng lực, nhưng nó cũng chỉ có thế thôi, dù sao thì khi bắt đầu kế hoạch này, mục đích đúng là đối kháng với ô nhiễm tinh thần và sự xâm lấn của người có năng lực.

Nhưng hôm nay, đối mặt với sự tồn tại kinh khủng trong vực sâu, đối mặt với tai nạn do những nhà nghiên cứu kia đem lại, đối mặt với sự xuất hiện của Chung cực.

Nó không đủ sức lực.

Đối với chuyện này, Thanh Cảng không có đầu mối cũng không có cách giải quyết nào cả.

Bởi vì bị giới hạn trong ánh mắt kia cùng với sự hiểu biết về tinh thần dị biến, Lãnh chúa tinh thần cũng chính là cực hạn của Thanh Cảng.

Bây giờ Oa Oa ở giai đoạn thứ năm, đây cũng là nhờ đơn binh chứ không phải do Thanh Cảng có khả năng thúc đẩy năng lực của cô bé lên giai đoạn thứ năm.

Mà sở dĩ Thanh Cảng mờ mịt, thậm chí hoảng hốt cũng là vì nguyên nhân này.

Nhưng bây giờ, giáo sư Bạch lại nói, kế hoạch này sớm đã có giai đoạn sau?

“Có một thứ không thể nghi ngờ.”

Giáo sư Bạch đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, trầm giọng nói: “Kế hoạch Thiên quốc là của Thanh Cảng.”

“Đây là suy nghĩ của tôi, sau đó được chư vị đồng loạt ủng hộ dũng khí, lại thêm được toàn bộ người của Bộ làm sạch Ô nhiễm cùng nỗ lực, thậm chí, Thanh Cảng còn may mắn có được người có năng lực như Oa Oa, tất cả mọi chuyện này gộp lại mới có thể tạo ra kế hoạch Thiên quốc như bây giờ.”

“Thế nhưng, đây cũng là điều tôi muốn nói.”

“Một kế hoạch thì phải theo được suy nghĩ của nó, sau đó đến hoàn thiện phải trải qua vô vàn khó khăn, rồi mới có thể bắt tay vào thực hiện, một bước trong đó cũng không được thiếu.”

“Mà mạch suy nghĩ của kế hoạch Thiên quốc, sớm nhất là đến từ viện trưởng Tiết của viện nghiên cứu Nguyệt Thực.”

“Chẳng qua là, mượn lời của tôi để nói ra thôi.”

“…”

Nói đến đây, ông ta cũng trầm mặc một chút, rồi khe khẽ thở dài: “Nhưng đây cũng không phải là chuyện tôi cố ý che giấu, tôi cũng chỉ vừa mới biết thôi.”

“Trước đó chúng ta đáp ứng yêu cầu của đơn binh, nghiên cứu ý thức duy nhất cùng với phương pháp phá vỡ Chung cực- hư vô, vì thế mới đi đòi tư liệu với viện nghiên cứu Nguyệt Thực, viện trưởng Tiết Giáp cũng đáp ứng yêu cầu của chúng ta, đồng ý đưa cho. Mà không chỉ đưa cho, ông lấy còn cho rất nhiều, trong đó, quan trọng nhất là di vật của vị nghiên cứu viên thiên tài của viện nghiên cứu Nguyệt Thực cùng với chân tướng của chuyện năm đó.”

Lúc nói đến vị nghiên cứu viên thiên tài của viện nghiên cứu Nguyệt Thực, trên mặt ông ta mơ hồ xuất hiện những sắc thái khác nhau.

Đối với vị nghiên cứu viên thiên tài kia có sự sùng bái, cùng với sự tiếc hận về vận mệnh của anh ta.

“Liên quan đến cái chết của vị nghiên cứu viên thiên tài kia, trên thế giới này không biết có bao nhiêu người tiếc hận.”

“Rất nhiều người cho rằng, nếu như anh ta không chết, nội tâm lớn một chút, có lẽ sẽ có thành tựu, không phải chỉ là những thứ này.”

Giáo sư Bạch thở dài, nói: “Tôi cùng từng là một trong những người này.”

“Mãi đến khi viện trưởng Tiết Giáp cho tôi biết chuyện năm đó, tôi mới hiểu được, hóa ra, nguyên nhân anh ta tự sát là…”

Trầm mặc một chút, ông ta mới nói: “Là do đã sớm biết được chuyện này.”

Trong phòng họp, trong ánh mắt nghi ngờ, ngạc nhiên lại mong đợi của mấy người kia, giáo sư Bạch chậm rãi nói:

“Anh ta quá thông minh.”

“Anh ta đưa ra lý luận bảy bậc thang, làm ra phân tích và phân loại ban đầu đối với lĩnh vực tinh thần dị biến, cũng chỉ rõ hướng đi đối với những người nghiên cứu phía sau. Nhưng theo như viện trưởng Tiết nói, người này thông minh lại mẫn cảm, kỳ thật chuyện anh ta phát hiện ra không chỉ dừng lại ở đây.”

“Trong đó còn có cả chân tướng của thế giới này.”

“Ngay lúc đó, một nghiên cứu viên khác cố ý giấu đi một số chuyện, anh ta đã lần theo và phát hiện ra chân tướng.”

“Theo viện trưởng Tiết Giáp nói, thời điểm đó, áp lực của anh ta rất lớn.”

“Trong đó có một chút áp lực là đến từ nghiên cứu viên Nhất Đại.”

“Tuy rằng nghiên cứu viên Nhất Đại đã biến mất, nhưng viện nghiên cứu vẫn luôn bị quan sát.”

“Có một số việc, bọn họ không muốn người đời sau biết đến, cho rằng viện nghiên cứu chỉ cần bọn họ cố gắng là có thể đem đến đủ tác dụng để ổn định thế giới, cho nên cơ sở ngầm của bọn họ cùng với một vài người giám thị thần bí vẫn luôn cố gắng phát triển, nắm trong tay mọi thứ.”

“Nghiên cứu viên Nhất Đại biến mất, lại thêm kế hoạch phòng thí nghiệm bỏ trốn của Vương Cảnh Vân làm cho cơ sở ngầm vừa được chuyển lên làm viện nghiên cứu lại lâm vào khủng hoảng, hỗn loạn, mà đúng lúc đó, viện trưởng Tiết Giáp kế nhiệm chức viện trưởng.”

“Nhưng lúc đó, dưới sự giám sát cùng với sự hiểu nhầm của mọi người, mà quyền lực của ông ấy rất hạn hẹp.”

“Thế nhưng, lại đúng trong thời điểm này, vị nghiên cứu viên thiên tài Lâm Mặc kia có sự phát hiện quan trọng.”

“Mà nghiên cứu viên Nhất Đại kia lại thăm dò anh ta nhiều hơn, cũng gây thêm nhiều cản trở làm cho anh ta phải lo nghĩ nhiều hơn.”

Lúc giáo sư Bạch nói đến đây, ông ta theo bản năng thở dài một cái, giọng điệu cũng trầm nặng hơn.

Giống như đang cảm khái cho hoàn cảnh gian nan đó của vị nghiên cứu viên thiên tài này: “Có điều, ảnh hưởng đến anh ta nhiều nhất vẫn là nghiên cứu của chính anh ta.”

“Anh ta không giống như nghiên cứu viên Nhất Đại kia, đã có kinh nghiệm, lại có một vài phương pháp lẩn trốn để tránh khỏi nguy hiểm.”

“Anh ta cứ ở trong căn cứ, cùng đống tài liệu trong tay rồi tiến hành nghiên cứu thôi.”

“Anh ta nghiên cứu càng sâu, lại càng nhanh chạm đến chân tướng, thế là, anh ta cũng bị…”

Ông ta khẽ trầm mặc một chút rồi mới thấp giọng nói, giống như là sợ nói quá to sẽ bị thứ gì khác nghe thấy:

“Ban đầu nhìn trộm.”

“Ban đầu?”

Nghe được câu này, tất cả mọi người đều kinh hãi, thậm chí còn cảm thấy khó mà tin được.

“Không sai, chính là Ban đầu.”

Giáo sư Bạch thấp giọng nói: “Các người có thể hiểu rằng đây là một loại liên hệ vô hình.”

“Loại tồn tại như Ban đầu, đối với nó mọi người cũng đều hiểu rõ, một khi tiếp cận đến gần phương diện tinh thần của nó, thì cũng sẽ bị nó ảnh hưởng quay lại. Mà loại áp lực tinh thần kia, người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi, mà cũng như thế, người bình thường cũng không hề có khả năng tiếp cận.”

“Vị nghiên cứu viên thiên tài đã chết kia là do sự ảnh hưởng của nó, mà tinh thần suy sụp.”

“Anh ta leo lên tầng thứ một trăm rồi nhảy xuống, chỉ để lại ba tiên đoán…cùng với một kiến nghị cuối cùng.”

Trong phòng họp, không hiểu sao bầu không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt.

Chuyện mà giáo sư Bạch nói đến, chẳng qua cũng chỉ là một vị nghiên cứu viên đã chết lâu rồi.

Thế nhưng, bây giờ, khi mấy người kia nghe được chuyện này, cũng không hiểu tại sao mà tâm trạng lại khó chịu như vậy.

Mà đối với chuyện tinh thần của anh ta bị suy sụp, cùng với sự ảnh hưởng của Ban đầu lên anh ta càng khiến cho người khác cảm thấy khủng hoảng, khó diễn tả bằng lời.

Thật giống như, ngay từ lúc đầu mọi người bàn luận, nó đã để mắt đến chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận