Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 632: Lý luận bảy bậc thang (2)

“Giai đoạn thứ ba. . .”

Đối với một cách xưng hô không nên có cảm giác xa lạ này, Lục Tân lại sinh ra một cảm giác hỗn loạn rất mãnh liệt.

Khái niệm giai đoạn thứ nhất, giai đoạn thứ hai anh đã biết từ lâu.

Thậm chí, dưới sự giúp đỡ của giáo sư Bạch, anh đã bước vào giai đoạn thứ hai. Nhưng là từ lúc nào mà anh tiến đến giai đoạn thứ ba chứ?

“Đúng vậy. Về bản chất, cậu đã là người có năng lực ở giai đoạn thứ ba.”

“Cho nên, trong tình huống gánh trên lưng tinh thần thể mạnh mẽ như vậy cậu mới không đến mức mất khống chế.”

“Thậm chí có khả năng dễ dàng giải quyết quái vật mà Bàn Đen tạo ra.”

“Dù sao, đồ vật mà Bàn Đen sáng tạo ra là có thiếu sót, thậm chí nó vẫn chưa có ý thức và tư duy hoàn chỉnh…”

“Đơn giản mà nói, ở trên cầu thang lý luận, vị trí của cậu cao hơn của nó.

Người phụ nữ này nói rất nhiều điều mà Lục Tân không thể nào hiểu được, nhưng anh vẫn nhạy bén bắt được một từ khóa.

“Cầu thang mà cô nói là cái gì?”

Tiến sĩ An hít thở một hơi rất nhẹ nhàng và chăm chú nhìn Lục Tân nói: “Cầu thang đi về phía thần.”

Lúc này, sắc mặt của cô ta dường như trở nên nghiêm túc: “Cầu thang lý luận, chính là nghiên cứu quan trọng nhất của vị thiên tài mà vừa rồi tôi vừa đề cập đến, cũng tức là người năm đó có ý kiến trái ngược với giáo sư Vương Cảnh Vân.”

“Người này, thật sự là quá thông minh.”

“Anh ta chỉ sống đến hai bảy tuổi nhưng lại là thiên tài được Viện Nghiên cứu công nhận.”

“Thật ra anh ta chỉ làm hai việc, một trong số đó được người ngoài biết đến nhiều nhất chính là ba tiên đoán mà anh ta để lại trước khi chết.”

“Ba tiên đoán này mang lại sự tuyệt vọng cho cả thế giới.”

“Nhưng anh ta còn làm một việc khác mà bây giờ vẫn chưa được hoàn toàn công khai. Đó chính là để lại lý luận cầu thang thần.”

“Sau khi anh ta chết, từ trong sổ ghi chép của anh ta, chúng tôi đã phát hiện anh ta đã thông qua nghiên cứu đối với mười ba loại đột biến tinh thần tìm được một chân tướng bí ẩn nào đó. Thậm chí anh ta đã tính toán được chênh lệch giữa người và thần, đồng thời trong sự chênh lệch đó tìm được bảy cái bậc thang. Chỉ cần có người có thể đi lên bảy bậc thang này, đi thẳng đến đỉnh của kim tự tháp. Vậy thì…”

“. . . Người đó sẽ thực sự trở thành thần!”

Nói đến đây, cô ta lắc nhẹ ngăn kéo phía dưới, lấy ra một chiếc kẹo mềm và nhẹ nhàng cắn.

“Sẽ có người thường xuyên hỏi vấn đề ngu xuẩn này phải không?”

Giọng nói của cô ta hơi có chút tự giễu: “Chênh lệch giữa con người và thần rốt cuộc nhiều như thế nào?”

“Người này đưa ra câu trả lời: Chẳng qua chỉ là bảy cái bậc thang mà thôi!”

“Thần?”

Nghe thấy từ này Lục Tân lại cảm thấy đau đầu.

Bản thân anh vừa mới thuyết phục một người thân bị ba chữ này làm phát điên cải tà quy chính.

Tại sao ở trong Viện Nghiên cứu này lại gặp phải một người đàm luận về chuyện này với vẻ nghiêm túc như vậy chứ?

“Đúng thế.”

Dường như tiến sĩ An không nhận ra sự phản cảm của Lục Tân đối với từ này, nghiêm túc giải thích: “Cậu có thể ghét thần, cũng có thể đổi từ này đến giới hạn cao nhất của nó, quái vật, danh từ về loại hình ô nhiễm mạnh mẽ nhất, ổn định nhất. Nhưng cậu không thể phủ nhận rằng, có một vật được sinh ra như vậy.”

“Tóm lại, vị thiên tài kia lại bạc mệnh kia đã để lại lý luận bảy bậc thang này, nhưng bản thân anh ta thì đã chết.”

“Cậu có từng nghĩ là vì cái gì không?’

Lúc nói câu này, đôi mắt của cô ta nhìn thẳng về phía Lục Tân.

Lục Tân nhíu mày, từ từ lắc đầu.

Anh đồng cảm với những người tự sát, điều đó chắc chắn là người ấy đã chịu được sự đau khổ không thể giải thoát được.

Nhưng sự đau khổ là điều khó chia sẻ nhất.

Khóe miệng của tiến sĩ An hơi giật giật, đôi môi đỏ mọng dưới ánh đèn vàng dịu dàng càng trở nên tươi đẹp.

Dường như tiến sĩ An không có một chút tình cảm nào đang dao động, thở dài một tiếng.

“Không chỉ mình anh ta chết đi, mà sau đó có rất nhiều người nghiên cứu lý luận của anh ta cũng đều hận không thể chết theo anh ta.”

“Bởi vì rất nhiều người đều phát hiện, thoạt nhìn thì lý luận bảy bậc thang này của anh ta không có vấn đề gì. Thế nhưng từng bước nghiên cứu lý luận này đã chứng thực được nó, đồng thời lại có quá nhiều lỗ hổng, ví dụ như làm thế nào để ổn định leo lên bậc thang thứ ba…”

“Cậu đã hiểu chưa?”

“Thấy được một phương hướng chính xác, nhưng lại không biết làm thế nào để đi đến đó, chính là điều đau khổ nhất.”

“Cực kỳ đau khổ, chỉ muốn gõ nát đầu mình…”

“Đã làm tất cả các phép thử, có thành công, có thất bại, nhưng chung quy lại, vẫn khó làm người ta tin tưởng được…”

Cô ta từ từ nói, dường đã hơi nôn nóng, đến cuối cùng giọng nói mới hơi hơi dừng một chút.

Cô ta khẽ khẽ thở dài một tiếng, nhìn về phía Lục Tân, tham lam đánh giá, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười, nói: “Tuy nhiên, loại đau khổ này, vừa nhìn thấy cậu đã giảm bớt rất nhiều. Bởi vì khi nhìn thấy cậu, chúng tôi lập tức thấy được hy vọng.”

“Chúng tôi không biết giáo sư Vương Cảnh Vân làm như thế nào để cậu ổn định tiến vào giai đoạn thứ ba.”

“Nhưng không thể nghi ngờ, cậu là một tạo vật giai đoạn thứ ba cực kỳ ổn định. Hơn nữa, điều làm cho người khác thèm thuồng chính là…”

Thậm chí tầm mắt đang nhìn Lục Tân của cô ta dường như đang cuồng nhiệt lên.

Chiếc lưỡi đỏ tươi nhẹ nhàng liếm cánh môi đỏ, khuôn mặt đẹp đẽ từ từ đến gần Lục Tân, hơi thở có vị kẹo ngọt:

“Thậm chí, ở trên người của cậu còn có tiềm lực cao hơn nữa!”

“Chỉ đi đến bậc thang thứ ba là vô cùng lãng phí đối với cậu!”

“Cậu được tạo ra là để hướng tới bậc thang thứ bảy…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận