Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 721: Cảm ơn ông nha (1)

“Á? Đây được coi là cái gì vậy?”

Lục Tân bị bất ngờ trước sự thay đổi bất thình lình này.

Sao chiếc trực thăng có in logo của Thanh Cảng lại đột ngột đến đây, không phải đã nói ở đây có tràng vực người chết nên không thể tới được sao?

Máy bay trực thăng tới thì thôi đi, sao Oa Oa đột nhiên lại rơi từ trên máy bay xuống vậy …

Nếu không phải vì cô có thể ép mượn sức mạnh tinh thần của người chết, hoặc nói cách khác, nếu như không phải do đám người chết này khác với những người chết khác, ngay cả khi chết rồi, họ vẫn sở hữu sức mạnh tinh thần khổng lồ, thì lúc này, cô gái nhỏ chắc đã ngã chết rồi?

Tiếp theo là Tửu Quỷ, thứ mà cô ấy đang thi triển thực ra là một loại năng lực bóp méo cảm ứng thể tinh thần.

Do cảm nhận được sự bất thường đối với việc kết hợp thành thể tinh thần của hoa chết chóc, thế nên cô ta mới vượt qua Oa Oa, phóng tới đằng sau họ.

Miệng cô ấy lẩm nhẩm cái quái gì vậy…..

Lại là Bích Hổ.

Cầm khẩu súng dài như vậy mà gã này chỉ mới giải quyết được một bông hoa chết chóc thôi, sao lại tự cảm thấy bản thân rất đẹp trai vậy?

“Đơn binh..”

Một giọng nói khàn khàn phát ra từ tai nghe nạm khảm gắn trên gọng kính.

Lúc này, bởi vì bức xạ tinh thần xung quanh quá dày đặc, dù ở khoảng cách gần như vậy, giọng nói vẫn ngắt quãng và biến điệu, nhưng vẫn có thể nghe ra đó là giọng của Trần Tinh, có chút lo lắng lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, cô nói:

“Đã nhận được chưa, chúng tôi đến...”

“Hỗ trợ ... không cần phải hoảng... anh hiện giờ... có chuyện gì không?”

Lục Tân hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía mẹ.

Lúc này mẹ đang nhàn nhã đi về, nhìn dáng vẻ này bây giờ đã không cần bà ngăn chặn cái gì nữa.

“Người làm việc chăm chỉ nhỉ…”

Bà cười nhẹ, nhìn Lục Tân, nói: “Các vị lãnh đạo đều đến đây rồi, còn không mau đến biểu hiện tốt một chút?”

“Vâng ạ.”

Lục Tân gật đầu.

Mặc dù không biết tại sao các đồng nghiệp Thanh Cảng bảo là không thể đến rồi nhưng lại đến, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ.

Khẽ động viên, anh định lao ra ngoài.

Mẹ lại nói: “Chờ một chút.”

Sau đó nhìn Lục Tân từ trên xuống dưới: “Chút nữa để hở phần quần áo bị cắt rách một chút, vết thương không cần lành nhanh như thế.”

Lục Tân: Nín lặng !

Anh nhìn mẹ thật kỹ rồi làm theo.

“Tổ trưởng Trần, tôi nhận được rồi, cô có nghe thấy tôi nói không?”

“Có hai người ở đây, họ là những người có năng lực rất đáng gờm, tôi đang định đi thu thập bọn họ…”

“Tôi không nghe thấy câu trả lời của anh, vậy tôi đi trước đây.”

Cầm tai nghe, anh nghiêm túc báo cáo vài câu, nhưng không có nghe thấy câu trả lời, Lục Tân bỏ tay xuống.

Sau đó anh hít một hơi thật sâu và quay lại nhìn em gái mình.

Vốn dĩ khoảng thời gian này là để học hỏi và tìm hiểu, nhưng đồng nghiệp cũng đều đã đến cả rồi, hơn nữa trọng tâm của hai người có năng lực kia dường như không còn nhắm vào anh nữa, cho nên không cần tiếp tục kéo dài nữa, cuối cùng, nói thế nào lại đi học hỏi đám người chết kia có vẻ hơi biến thái nhỉ?

“Rầm !”

Cha đang ở phía trước, và ông là người đầu tiên xông đến.

Lục Tân cũng nắm chặt lòng bàn tay của em gái mình, và cảm giác lạnh như băng lan khắp cơ thể anh.

Khi cảm giác lạnh lẽo này truyền đến trên người, Lục Tân cảm thấy những vết thương bị hoa chết chóc cắt trước đó dường như có sinh mệnh riêng, chúng bắt đầu chủ động áp sát vào giữa, sau đó từ từ dính liền lại.

Sự chậm chạp này chỉ mang tính chủ quan.

Trên thực tế, có thể khiến chính mình cảm giác chữa lành kín lại, đã là một loại tốc độ khoa trương.

“Trước tiên đừng vội chữa lành …”

Lục Tân dặn dò em gái một câu, sau đó sải bước đi về phía trước.

Lúc này, cô em gái ló đầu ra khỏi vai anh và đáp lại với vẻ cự nự: “Em không thể kiềm chế được.”

Lục Tân bỏ qua cho sự trẻ con của em gái mình.

Anh tập trung tinh lực, bóng dáng như dư ảnh trong màn đêm u ám, anh lao nhanh về phía trước.

“Vụt !”, “vụt !”, “vụt !”

Trước khi lao qua, Lục Tân chọc thủng một loạt hoa chết chóc, cứng rắn đối chọi.

Nhưng lúc này, sự xuất hiện của con búp bê đã làm thay đổi cục diện trận chiến.

Ngày càng có nhiều bông hoa chết chóc xung quanh bị một sức mạnh vô hình thu hút, chống lại sức mạnh của tràng vực và vô tình tấn công con búp bê, thêm vào đó con búp bê không ngừng phóng ra những tấn công tinh thần, phá hủy những bông hoa xung quanh nó, khiến cho bên cạnh Lục Tân ngày càng trống rỗng.

Anh ta có thể trực tiếp lách qua mà không cần chạm vào những bông hoa chết chóc.

“Bùm !”, “bùm !”, “bùm !”

Xung quanh và trước mặt anh, tiếng súng thi thoảng vang lên, và nổ tung từng đoàn hồ quang điện màu xanh.

Đó chính là Bích Hổ liên tục nổ súng trên trực thăng.

Tốc độ của gã cực kỳ chính xác, gã phá tan tất cả những bông hoa chết chóc đang chặn và muốn lại gần Lục Tân.

Trong tình huống bình thường, ngay cả phiên bản nâng cao của đạn đặc biệt cũng không thể tiêu diệt hoa chết chóc chỉ bằng một viên đạn, suy cho cùng, mỗi bông hoa chết chóc đều có lượng cấp tinh thần từ 20 ngàn đến 30 ngàn.

Mức độ kinh hoàng của loại lượng cấp tinh thần này, vừa nghe đã rợn cả người.

Tuy nhiên, vì hoa chết chóc vốn đã không ổn định, lại đang trên đà sụp đổ.

Vì vậy, đã tạo ra một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.

Bích Hổ trên trực thăng khóe miệng nhếch lên, sắc mặt lạnh lùng, một phát bắn rơi xuống một bông, gọn gàng đẹp đẽ.

Gã thậm chí còn hận không thể ngậm điếu thuốc trong miệng.

Chỉ là nhìn thấy Trần Tinh ở ghế lái, cũng không dám biểu hiện quá khích, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên sàn mà bắn.

“Chuyện này ... quả là hơi dễ dàng quá rồi…”

Thậm chí trong lòng Lục Tân nảy sinh cảm giác như vậy.

Anh hầu như không gặp bất kỳ chướng ngại vật nào, và dễ dàng đi qua cái hố lớn này, đến khu rừng người chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận