Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1421: Bạo quân còn nhỏ (2)

“Mà đây, thậm chí còn không phải điều đáng sợ nhất…”

Chân mày của ông bảo vệ cũng nhíu chặt, biểu tình cần trở nên kỳ lạ: “Lúc ấy tôi căn bản không biết rõ thân phận của những nghiên cứu viên này, càng không biết là có nên tin tưởng lời bọn họ nói hay không, càng không xác định được có nên để bọn họ mang theo bạo quân rời đi hay không. Hoặc nói đúng hơn là không xác định được bạo quân có muốn đi cùng bọn họ hay không, mãi đến lúc anh mất khống chế, tôi mới thấy được…”

Ông ta khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân: “Hình như anh biết bọn họ!”

“Phải không?”

Nói đến chỗ này, ngay cả Lục Tân cũng hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn ông bảo vệ.

Số tám lại cho rằng ông bảo vệ đang nói dối.

“Lúc ấy anh và bọn họ cười nói với nhau, sắc mặt của anh khi đó, đến tận bây giờ tôi cũng chưa từng được thấy lại.”

Ông bảo vệ dùng sức lắc lắc đầu, giống như muốn dùng loại phương thức này để đảm bảo trí nhớ mình không xảy ra vấn đề gì: “Tôi nhớ rất rõ ràng anh lúc ấy rất nhỏ đang ở trong viện nghiên cứu, sau đó lại được nhận vào ở chỗ chúng tôi. Tuổi tác nhỏ như vậy còn chưa từng tiếp xúc với người ngoài, nhưng mà sau khi anh gặp được những người đó lại có thể mỉm cười trao đổi cùng với bọn họ, thậm chí hỏi bọn họ tại sao mãi lúc này mới đến.”

“Lúc đó các người thật giống như những người bạn cũ…”

“Hơn nữa…”

Ông ta nói chuyện giống như có cục xương đang mắc trong cổ họng không nuốt trôi được: trên gương mặt giống như nổi lên một tầng mờ mịt: “Giọng điệu nói chuyện của anh…”

Ông ta cố gắng một lúc lâu mới nói ra được: “Quá kinh khủng…”

“Tôi không biết miêu tả như thế nào, nhưng mà giọng điệu đó căn bản không phải là anh, mà là một loại đáng sợ hơn rất nhiều…”

“Tôi nghe được mấy giọng nói đó một lúc, sau đó tôi gặp ác mộng rất lâu…”

Nghe thấy sự thay đổi giọng điệu của ông bảo vệ, ngay cả số tám cũng chợt quay đầu nhìn Lục Tân.

Anh ta giống như muốn nói cái gì đó, nhưng không có sức phát ra âm thanh.

“Vù…vù…”

Không biết có phải do dùng sức quá mức để suy nghĩ hay không, đầu của Lục Tân lại bắt đầu cảm thấy đau.

Anh im lặng đập đập lên trán mình.

Trống rỗng, không có bất kỳ một dấu vết nào, anh quả thật không nhớ được gì.

Ngục giam là cái gì?

Trong đầu anh chẳng lẽ thật sự có vật gì đó sao?

Chắc là không phải chứ?

Ông bảo vệ vẫn luôn nhìn biểu cảm của Lục Tân, một hồi lâu sau mới hơi thất vọng mà thu hồi ánh mắt.

Từ trên gương mặt của Lục Tân, ông ta không tìm được câu trả lời mong muốn.

“Những chuyện sau đó rất đơn giản.”

Cố gắng hạ giọng xuống nhẹ nhất có thể, ông ta nói tiếp: “Tôi không biết bọn họ đưa anh đi nơi nào, nhưng anh thật sự đã bị đưa đi. Mà tôi cũng không có đầy đủ động lực để đi tìm anh, có lời phải nói, khi đó tôi vẫn cực kỳ sợ hãi anh.”

“Cho dù tôi biết khi đó anh đã có sự thay đổi, không còn là bạo quân đơn thuần nữa, nhưng tôi vẫn cực kỳ sợ hãi.”

“Có điều, sau chuyện này tôi cũng từng vô số lần nghĩ về nó…”

“Ban đầu thật sự không có đầu mối, đây chỉ là một câu chuyện ly kỳ hoang đường mà thôi…”

“Mãi cho tới sau này, vô số lần nhớ lại chuyện này, tôi dần dần bắt đầu suy nghĩ tới thân phận của những người đó. Bọn họ làm việc hoàn toàn là phong cách của viện nghiên cứu, bọn họ quen thuộc hết tất cả viện nghiên cứu, nhưng lại hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện xảy ra ở viện nghiên cứu.”

“Như vậy ngoại trừ những nghiên cứu viên đời thứ nhất ra sẽ là ai chứ?”

Khẽ cười khổ, ông ta nói tiếp: “Thậm chí mãi đến lúc này tôi mới nhớ lại, giấy chứng nhận mà bọn họ đeo trên người đều đã rất cũ rồi…”

“Mà phía bên trên của tên không phải là Nguyệt Thực, mà là Trăng Máu.”

“Có điều tất cả những thứ này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, lúc ấy tôi đã hoàn toàn không muốn tiếp xúc với những chuyện này nữa rồi…”

“Tôi chưa từng quay lại viện nghiên cứu, nhưng cũng cắt đứt liên lạc với lão viện trưởng.”

“Tôi đón Tiểu Lộc từ trong bệnh viện về, đưa cô ấy đi đến trốn ở một nơi khác, suy nghĩ xem có thể một ngày nào đó lão viện trưởng lại xuất hiện trừng phạt tôi, nhưng kết quả lão viện trưởng vẫn không tìm tôi, cứ yên tĩnh như thế trải qua rất nhiều năm…”

“Khi đó tôi căn bản không có động lực làm bất cứ chuyện gì, chẳng qua chỉ cố gắng chăm sóc Tiểu Lộc đang bị gãy chân…”

“Cho dù sau đó Tiểu Lộc muốn xây lại cô nhi viện trên mảnh đất mà cô nhi viện đã bế tắc một lần nữa. Xây một cô nhi viện chân chính, để cho những đứa trẻ con lưu lạc trên đường phố kia có thể có một nơi để nương thân, tôi cũng chỉ cố gắng giúp cô ấy, trong lòng thậm chí có nhiều lúc còn ảo tưởng rằng có lẽ là như vậy, ở một khía cạnh nào đó, có thể giúp tôi chuộc lại một ít tội nghiệt đã tạo ra…”

“Trong rất nhiều năm đó, tôi không phân biệt rõ được suy nghĩ của mình.”

“Tôi cũng từng được coi là người nghiên cứu xuất sắc nhất, tiến được vào viện nghiên cứu Nguyệt Thực, cố gắng trước khỏi cái thế giới này.”

“Vậy mà lại đi theo giáo sư Vương, làm những chuyện mất nhân tính kia.”

“Tôi thấy được ánh mắt tuyệt vọng nhất, cũng thấy được những hình ảnh thê thảm nhất, gặp được những lực lượng đáng sợ nhất…”

Nói đến chỗ này, cảm xúc của ông ta rối loạn, bỗng nhiên không nhịn được mà nhìn sang số tám, nói: “Lúc anh vừa mới trở về, nói thật tôi không thích.”

“Cái gì mà thành tích hay không thành tích, ở trong cái thế giới này, thành tích quan trọng như vậy sao?

“Lớn lên mình làm người trung thực, đó mới là thế giới sau trăng máu, là cuộc sống tốt nhất không phải sao?”

“Dù sao thế giới này của chúng ta vốn dĩ đã bị kiến thức nguyền rủa…”

Số tám ngồi không cũng dính đạn, biểu cảm có chút bất ngờ, hai phiến môi giật giật, cuối cùng không nói được gì.

Mà lúc ông bảo vệ nói đến chỗ này đã rất thả lỏng.

Thậm chí ông ta còn cười một tiếng, chọn một miếng lòng đỏ trứng bỏ vào trong miệng mình, lại nhấp một ngụm rượu.

Sau đó nói với Lục Tân: “Sau đó thoát cái đã ba năm, Tiểu Lộc bỗng nhiên gặp được anh.”

“Lúc anh đi theo cô ấy trở lại cô nhi viện, anh không biết lúc ấy tôi sợ hãi như thế nào đâu, còn tưởng rằng cuối cùng báo ứng cũng quay trở lại.”

“Nhưng vào lúc đó tôi lại phát hiện, trạng thái của anh đã thật sự thay đổi.”

“Trong cơ thể anh cái loại lực lượng lúc nào cũng có thể khiến cho người khác cảm giác để nén đó đã hoàn toàn không còn nữa…”

“Hoặc nói đúng hơn, là đã được giấu sâu hơn, khiến anh trở nên yên tĩnh hiền lành, thậm chí còn hơi đần đần…”

“Anh luôn đưa tiền để xây lại trường tiểu học, nhìn rất giống người có tiền, nhưng sau đó mới phát hiện. Hóa ra anh chỉ đem tiền tiết kiệm đến mà thôi, thậm chí đến mùa đông cực rét, trên người chỉ mặc áo mỏng, lạnh đến mức nước mũi không ngừng chảy xuống.”

Lục Tân chỉ im lặng lắng nghe, không muốn cắt đứt.

Mãi cho đến khi nghe được những lời này, mới hơi mất tự nhiên dịch dịch cơ thể, từ từ xoa mặt mình.

Anh nhẹ giọng lắc đầu một cái, nói: “Cái này không nói cũng được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận