Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 675: Việc duy nhất có thể làm (2)

Anh không nói cho vào bộ đàm phản ứng của đám người Vương Tùng, vì tự anh cũng không biết những thay đổi gì sẽ xảy ra ở những người đã chết này sau khi họ ý thức được bản thân mình đã chết.

Nếu vì anh nói ra sự thật là bọn họ đã chết, khiến bọn họ hoảng sợ chạy lung tung, thì rất có thể sẽ làm cho nguồn ô nhiễm còn chưa rõ này lan rộng hơn.

Vì vậy, anh chỉ có thể tạm thời lừa dối bọn họ, để bọn họ ôm hy vọng ở yên chờ đợi.

Và việc anh phải làm bây giờ là tìm ra câu trả lời càng sớm càng tốt.

Lúc này, bảy nhân viên ở trong điểm quan sát ... hoặc đúng hơn là sáu người rưỡi, bởi vì một người trong số họ thậm chí còn không có chân, lúc ngày anh ta đang ngồi chồm hổm nửa người trên mặt đất, đi bằng hai tay ... Nhìn thấy Lục Tân đi tới, anh ta vô thức tránh đường cho Lục Tân, căng thẳng nhìn Lục Tân đi ngang qua họ rồi đi vào lều của họ.

Cho đến lúc này, ánh mắt bọn họ nhìn Lục Tân đều là căng thẳng và luống cuống.

Lục Tân ra hiệu cho bọn họ, nói rằng anh có một vài việc cơ mật cần nói, bọn họ cũng rất phối hợp, lập tức lui ra khỏi lều vài bước.

Lục Tân khẽ che mũi, đi tới bên cạnh thiết bị liên lạc.

Bởi vì trạm quan sát cần liên lạc với tổng bộ ba giờ một lần, vậy nên kết nối rất thuận tiện.

Tiếp đó Lục Tân ấn vào một cái phím bấm có dính chất dịch không xác định, rất nhanh sau đó một giọng nói phát ra từ bộ đàm:

"Đây là trạm chỉ huy của dự án quan sát đường cao tốc Thanh Cảng 85, xin hãy nói."

Lục Tân nói: "Tôi là đơn binh."

Nhân viên liên lạc của bên kia hiển nhiên là thở phào nhẹ nhõm nói: "Anh đơn binh, tình hình bây giờ thế nào rồi?"

Lục Tân nhẹ nhàng nói: "Xác nhận tình hình trong trạm quan sát đúng với báo cáo. Ngoài ra, khi đến đây, chúng tôi phát hiện nhóm mười hai người đầu tiên của lực lượng tiên phong thu thập thông tin tiếp xúc với trạm quan sát cũng đã bị loại ô nhiễm này làm ô nhiễm. "

"Sau khi phát hiện ra tình huống này, tôi đã chọn ở lại, và nghiên cứu viên Vương Tùng, phi công và trợ lý đi cùng chuyến bay với tôi lập tức chọn rời đi. Trong thời gian này, họ không tiếp xúc trực tiếp nào với những người bị ô nhiễm trong điểm quan sát và đội tiên phong."

"Nhưng trong lần tiếp xúc trước, tôi đã phát hiện có điều gì đó kỳ lạ, và tôi nghi ngờ rằng nghiên cứu viên Vương Tùng cũng đã bị ô nhiễm."

"Bây giờ họ vẫn chưa tụ hội với đại đội lực lượng thu thập thông tin, chắc là đại đội lực lượng thu thập thông tin vẫn an toàn, nhưng trong tình hình này, tôi không chắc điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, vì vậy tôi hy vọng bên trên lập tức thông báo ngay cho họ và phát cảnh báo trước. "

"Vị trí hiện tại của nghiên cứu viên Vương Tùng là một thị trấn nhỏ cách điểm quan sát 30 dặm, nhưng tôi không khuyến khích nên cử người liên hệ với họ ngay bây giờ. Vì dù gì thì loại ô nhiễm này cũng quá ... Tôi không chắc nếu tiếp xúc với họ thì có sẽ bị lây ô nhiễm luôn không nữa."

"Rõ."

Câu trả lời ở phía bên kia rất đơn giản, chỉ hơi mang theo chút run rẩy nhẹ.

Tình trạng ô nhiễm không rõ đã bắt đầu lan rộng nhưng họ không dám đi tiếp xúc, cảm giác áp lực khiến người ta khó tả.

"Tôi sẽ lập tức thông báo cho cấp trên ngay."

Bên kia im lặng một hồi, rồi mới lại nhẹ giọng nói: "Anh đơn binh, bây giờ anh định làm như thế nào?"

Lục Tân khẽ nói: "Bộ thông tin có tìm ra manh mối đáng giá nào về loại sự cố ô nhiễm này không?"

"Hiện tại thì vẫn chưa có."

Giọng nói của đầu dây bên kia có chút uể oải nói: "Hiện tại chúng tôi có quá ít thông tin liên quan. Người trong bộ phận phân tích thông tin đang tìm kiếm đủ loại tài liệu khác nhau, nhưng vẫn chưa có ai đưa ra đề xuất nào có giá trị. Ngoài ra, lúc trước anh đơn binh các anh có báo cáo liên quan đến sự bất thường ở thị trấn Tùng Sơn. Chúng tôi cũng đã cử hai đội điều tra đến kiểm tra. Coi thời gian thì hiện giờ có lẽ bọn họ vẫn chưa tới. "

"Nếu tìm thấy thông tin có giá trị thì hãy báo lại cho tôi biết nhé."

Lục Tân nói khẽ: "Tôi chuẩn bị tiến hành điều tra bước tiếp theo, nếu có thêm thông tin gì thì sẽ báo cho các anh."

Người bên kia dường như đã đoán được Lục Tân định làm gì, giọng nói có hơi run rẩy.

Ngừng một chút, anh ta mới nhẹ nhàng nói: "Anh đơn binh, nhất định phải chú ý đến sự an toàn của bản thân nhé."

"Tôi biết."

Lục Tân nhẹ gật đầu nói: "Dù sao đây cũng là công việc của tôi, tôi sẽ làm tốt."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lục Tân bước ra khỏi lều.

Gió đêm thổi qua làm cuộn lên mùi thối rữa nồng nặc, đầu óc của Lục Tân cũng hơi hơi tỉnh táo lại.

Anh ngẩng đầu nhìn lên, nhận thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình.

Bảy người nhân viên trong trạm quan sát lúc này đứng ở bên trái, khuôn mặt thối rữa sưng tấy dường như lúc này mới mơ hồ có thể phân biệt được biểu cảm của bọn họ, họ vốn đã rơi vào trạng thái lo lắng, sợ hãi, thậm chí gần như suy sụp.

Ngay cả khi họ vẫn chưa phát hiện ra vấn đề của chính mình, nhưng họ cũng biết đã có điều gì đó không ổn từ phản ứng của đội tiên phong và Lục Tân.

Về phần đội tiên phong, lúc này họ đã tiến gần hơn một chút, họ đứng rải rác thành một hàng ở phía bên phải.

Họ có vẻ lo lắng cho Lục Tân nên đều đã cầm súng trên tay.

Lúc này, họ đang đề phòng những người trong trạm quan sát, nhưng họ lại không nhận ra rằng bản thân họ cũng đã biến thành như thế này.

"Bước đầu tiên là thu thập mẫu để xác định xem họ có bị ô nhiễm hay chính chúng ta mới có vấn đề."

Lục Tân nghĩ, kỳ thật đã không cần thu thập nữa rồi.

Mục đích của việc thu thập là để xác định xem họ đã chết hay chưa, nhưng Lục Tân biết rất rõ rằng mọi thứ xung quanh anh lúc này đều là sự thật, bởi vì anh không chỉ đã nhìn thấy mà còn đã bắt tay với một người trong số họ. Cảm giác lạnh lẽo dính nhớp ướt át đó không thể nào là giả được.

Bước thứ hai cần phải làm chính là ...

Lục Tân im lặng một lúc rồi mới ngẩng đầu nhìn về hướng những người này.

Tất cả đều mang vẻ mặt sợ hãi và chờ mong, như thể đang chờ Lục Tân cho họ một câu trả lời.

Họ đều là những người rất nghiêm túc và có trách nhiệm.

Họ tuân thủ tất cả các điều khoản trong công việc, tỉ mỉ và cẩn thận, nhưng vẫn xảy ra vấn đề.

Đối diện với ánh mắt của họ, Lục Tân cảm thấy rằng anh nên làm điều gì đó cho họ.

Tuy nhiên, họ đều đã chết rồi, anh có thể làm gì để giúp cho người đã chết đây?

Sau khi trầm ngâm trong chốc lát, anh mới ngẩng đầu lên.

Lục Tân cố hết sức nở nụ cười ấm áp nhất trong cuộc đời mình, nhẹ giọng nói: "Trước khi làm công việc này, có lẽ các anh đã biết công việc này chính là công việc nguy hiểm nhất trên thế giới, bất cứ khi nào cũng có thể sẽ bị ô nhiễm."

"Có một số ô nhiễm, thậm chí ngay cả bản thân các anh cũng không thể phát giác ra."

"Vì vậy, trước khi chuẩn bị chuyển sang công việc tiếp theo, tôi cần phải hỏi các anh một vấn đề."

Anh nhìn sang trái, rồi lại nhìn sang phải.

Nhẹ nhàng nói: "Nếu, tôi nói là nếu nhé, tất cả các anh đều sẽ hy sinh trong nhiệm vụ này."

"Vậy thì di ngôn cuối cùng mà các anh muốn tôi mang trở về giùm nhất là gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận