Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 981: Giơ tay lên (2)

“Không ổn rồi...”

Bích Hổ sợ hãi, chỉ cảm thấy xung quanh đều có bàn tay đang nhào về phía mình.

Tuy tốc độ của gã nhanh nhưng khi bị tất cả mọi người xung quanh giơ tay ra chộp lấy mình, vẫn cảm thấy hơi hoảng.

Có điều gã có kinh nghiệm chiến đấu, tuy hoảng không loạn, phát huy năng lực hệ người nhện đến giới hạn, cơ thể lập tức bày ra sự nhạy bén và phản ứng khác thường, trong vô số bàn tay đang vươn về phía mình, tránh trái né phải, khúc khuỷu đan xen vào nhau, gã nhanh chóng trốn qua từng kẽ hở để trốn thoát.

Quay đầu nhìn lại, đã thấy đám người vừa rồi còn là anh em tốt của mình, giờ đây đã thật thà quay người một cách máy móc.

Đám người không theo điều khiển của bản thân ngẩng đầu lên nhìn về phía Bích Hổ.

Sắc mặt Bích Hổ lập tức trở nên nặng nề, nhìn vào bên trong đám người, người đàn ông mặc trang phục công sở nữ.

Chính là người đàn ông kia đã sử dụng tiếp xúc cơ thể để khống chế đám người này.

Đối phương đúng là hệ người nhện.

Nhưng mà rõ ràng năng lực của đối phương mạnh hơn gã không ít, ít nhất cũng phải là giai đoạn hai.

Bích Hổ hít sâu một hơi, vừa đánh giá tuyến đường chạy trốn xung quanh, vừa nặng nề đặt một câu hỏi:

“Bạn ơi, bạn là nam hay là nữ?”

“...”

“...”

“Xông lên, cho bọn họ biết ở thành phố số 3 này, ai mới có quyền lên tiếng!”

Đúng vào lúc này, trên đường phố nào đó ở thành phố số 3. Đàn Gia ngồi trong một chiếc xe mui trần, dùng sức múa may gậy trong tay.

Trong trận hỗn loạn cả thành phố này, ông ta tương đương với một vị lãnh tụ tinh thần không thể nghi ngờ. Chỉ cần có bóng dáng ông ta xuất hiện trong tầm mắt, những người cuồng nhiệt đó càng hưng phấn hơn, càng điên cuồng hơn, càng lúc càng ra sức chống lại và tấn công những yếu điểm của sở hành chính.

Hồng Xà kéo cánh tay Đàn Gia, lửa cháy còn đổ thêm dầu: “Cha à, có phải vẫn còn hơi ít người không…”

“Cha, không phải cha nói cha dậm chân một cái, cả thành phố 3 đều phải run ba cái sao, sao con đâu có thấy run gì đâu?”

Giọng điệu mềm như bông mang theo chút sùng bái và nghi ngờ này quả thật giống hệt như là bạn nghe thấy con gái ba tuổi bé bỏng của mình hỏi mình rằng có phải cha rất lợi hại hay không, vậy nên cha nhất định có thể bảo vệ con không bị mấy con ngỗng to kia ức hiếp. Quả thật là giống y như đúc.

Con nói xem có phải không?

Ít nhất thì Đàn Gia đã không nói nên lời rồi.

Vì thế mặt ông ta càng đỏ hồng hơn, càng hăng say múa may cây gậy trong tay…

Nhưng trong hoàn cảnh bá chiếm một phương, bên cạnh có vô số đàn em, chỉ chỗ nào thì sẽ có người đến đó đánh chiếm giúp mình, Đàn Gia lại không chú ý tới ở góc đường cách đó không xa, có một người mặc bộ đồng phục nữ trên mũi ghim đinh tán, mặt mày trang điểm đậm đã xuất hiện.

Trên mặt cô ta nở có nụ cười khiêm tốn lấy lòng, chỉ là nếu nhìn kỹ nụ cười này lại khiến mọi người cảm thấy không rét mà run.

“Là các người khơi mào ra trận hỗn loạn này sao?”

Giây tiếp theo, cô ta bất ngờ xuất hiện ở trên xe, ngay phía đối diện với Đàn Gia, một giọng nói máy móc cứng nhắc mang theo hồi âm quái dị vang lên.

“Đây là ai?”

Đàn Gia giật mình sợ hãi, suýt nữa đã ngã xuống khỏi xe, nhưng Hồng Xà bên cạnh ông ta phản ứng cực nhanh.

Dù sao cô ấy cũng xuất thân từ tổ ở Thanh Cảng, ngay khi người phụ nữ kia vừa xuất hiện, cô ấy đã bắt đầu phát hiện ra ngay, nhanh chóng vươn tay chộp người phụ nữ này, đã chuẩn bị sẵn sàng để thi triển năng lực, cùng lúc đó còn rút một khẩu súng để bên bắp chân ra.

Nhưng khi cô ấy vừa vươn tay bắt người, một tay khác rút súng, thì người phụ nữ bên cạnh đột nhiên biến mất.

Bàn tay đang giơ ra của cô ấy cứng đờ, không bắt được cái gì cả.

Mà hai bên đường phố, trong đám người hỗn loạn đột nhiên xuất hiện bóng dáng của người phụ nữ kia.

Không chỉ xuất hiện, hơn nữa còn có rất nhiều, một cái, hai cái, ba cái...

Hai bên đường phố đột nhiên xuất hiện vô số bóng dáng của người phụ nữ kia, nụ cười lấy lòng cứng nhắc lạnh lẽo trên mặt cô ta nhìn chằm chằm vào cô ấy khắp nơi.

Đột nhiên Hồng Xà cảm thấy cả người hơi rét run.

“Khi con kiến điên cuồng tạo thành sóng biển, lúc ấy sẽ trở thành sức mạnh khiến nhiều người sợ hãi…”

Trước mặt đám người đang điên cuồng tấn công sở hành chính, Lão K là người tài giỏi nhất trong tiểu đội người có năng lực của thành phố Trường Hồ đang cất công chặn đám người cuồng nhiệt đó.

Những người đó đã phấn khích đến mức điên cuồng, không có ai dám đứng trước họ ngăn cản.

Đối mặt bọn họ, chỉ có một lựa chọn, hoặc là gia nhập vào bọn họ, hoặc là đi ngược hướng để rồi bị bọn họ giẫm đạp.

Nhưng Lão K lại rũ đầu, đứng ở chính giữa con đường, không có ý nhường đường.

Anh ta cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không tìm thấy người có năng lực mà mình muốn tìm trong những người này, vì thế anh ta lại cúi đầu xuống, khoảng cách của anh ta và đám đông cuồng nhiệt điên dại càng lúc càng gần, ngay khi cảm giác lửa nóng này bao phủ, chôn vùi anh ta, đột nhiên anh ta giơ tay lên, chính giữa năm ngón tay đều kẹp một cây đinh sắt dài màu đen có hình thù quái dị.

Vút vút vút vút…

Anh ta giơ tay ném ra, tám cái đinh phóng ra chia nhau đâm vào chính giữa trán của tám người trước mặt gần nhất.

Có máu tươi chảy xuống theo miệng vết thương, người xung quanh nhìn thấy trên trán những người này có thêm một cái đinh thì lập tức sợ hãi hét lên.

Máu tươi kích thích đôi mắt, đám đông không màng tất cả muốn xông lên muốn đánh chết Lão K.

“Nhưng con kiến vẫn chỉ là con kiến...”

Trên mặt lão K lộ ra nụ cười khẩy nhàn nhạt, nhẹ nhàng lật bàn tay.

Tám cái đinh bị ghim trên trán trông như có thể lập tức lấy mất mạng nhỏ của những người đó đột nhiên thay đổi, dưới tình huống trán bị đinh ghim vào, thế mà nó có thể bắt ra với sức mạnh to lớn và điên cuồng không cách nào tưởng tượng nổi, máu chảy đầy trên mặt, bắp vặn vẹo, đôi mắt trợn lồi tròng trắng, cái miệng đã nhe ra đến mức gần như rách tươm, sau đó tám người đó hung ác nhào về phía đám người gần đó.

Trong đám người cuồn cuộn mênh mông lập tức xuất hiện nội gián, gây ảnh hưởng đến nhuệ khí, lập tức biến thành cảnh tượng tàn sát đẫm máu.

Cuối cùng là ở dưới lầu khách sạn, người đàn ông bện tóc đuôi người từ từ đi ngược dòng người hỗn loạn đến.

Anh ta đứng dưới tầng trệt khách sạn, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên chạm vào ánh mắt Lục Tân đang đứng cạnh cửa sổ, nhìn qua khe hở của bức màn từ trên tầng mười bốn xuống.

“Cạnh...”

Cùng lúc đó, phía sau Lục Tân, bỗng phát ra tiếng đạn lên nòng, giọng nói lạnh lùng của Black Jack vang lên.

“Không được nhúc nhích.”

“Hửm?”

Lục Tân hơi ngẩn ra một chút, từ từ giơ hai tay lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận