Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1642: Cái này là thí luyện chi thần (3)

Hơi trầm mặc một lúc lâu, phảng phất giống như ông ta đang suy nghĩ vấn đề nào đó mà trầm mặc.

Thật lâu sau mới trả lời: “Sẽ không hối hận.”

“Bởi vì ta có mục tiêu và tín niệm của riêng mình, tin tưởng nhất định sẽ hoàn thành sự kiện kia…”

“Cậu ta…”

“Coi như ta nợ cậu ta đi.”

“Bây giờ nói mấy từ này cũng vô ích, nếu cậu ta đã bước một bước như thế này, vậy thì kế hoạch của ta cũng nên khởi động rồi.”

“Ta đã đợi ba mươi năm, chỉ để trông chờ thời khắc này…”

“Không sai, cái này chính là thí luyện chi thần.”

“Cậu ta bắt đầu tiêu hóa ý thức duy nhất.”

Cùng lúc đó, ở phòng thí nghiệm bí ẩn ở phía tây đại địa, trong một lăng mộ có năng lượng khổng lồ, một người ngủ say được nuôi cấy trong ống bắt đầu run rẩy thân thể, thậm chí con mắt tràn đầy lòng trắng cũng được mở ra, tất cả nhân viên làm việc trong này đều cảm nhận được sự khủng hoảng, bất lực, họ ào ào chạy đến hố đen nhưng không biết dùng cách nào để ngăn chặn nó.

Chuyện dị thường này đã làm kinh động đến thủ lĩnh nghiên cứu cùng đại chủ giáo áo đen, sau khi bọn họ nhìn thấy chi tiết về lực lượng năng lực dưới lòng đất cùng với báo cáo về năng lượng dị thường trong vực sâu thì hơi kinh hãi, thậm chí nếp nhăn trên mặt cũng căng ra.

“Sao lại nhanh như thế?”

“Chuyện này không hợp lý, cậu ta chưa thể có đầy đủ kỹ thuật để đem ý thức của mình vào viết lên tấm bảng mẹ…”

Đại chủ giáo áo đen phẫn nộ, tức giận đến nỗi gân xanh trên bàn tay cũng hiện lên, ông ta tức giận ghì chặt lan can: “Còn cách nào không?”

Nghiên cứu viên Nhất Đại chậm rãi lắc đầu: “Không có.”

“Có một số việc không phải là cứ cố gắng suy nghĩ thì sẽ tìm được câu trả lời.”

Ông ta thấp giọng nói, giống như tinh thần cũng có chút sa sút: “Tựa như lúc chia tay, cậu ta nói, tất cả những gì chúng ta có thể làm là chờ cậu ta đến tìm chúng ta. Ở một mức độ nào đó, thì đây cũng là thật. Lúc này, nếu cậu ta muốn đem ý thức ghi lên trên tấm bảng mẹ vậy thì xác thực cậu ta nắm giữ ý thức duy nhất, cũng sắp trở thành người ứng cử duy nhất của kế hoạch này của chúng ta…”

“Sẽ giống như Lục Thiên Minh năm đó.”

“Không thể, không thể để biến số mất khống chế lại xuất hiện một cách dễ dàng như vậy được.”

Đại chủ giáo áo đen phẫn nộ, đấm một đấm lên lan can, cả người như bị bao phủ trong lửa giận.

“Đây cũng không phải là khả năng chúng ta có thể khống chế…”

Thủ lĩnh nghiên cứu thở dài: “Ai có thể nghĩ tới chuyện này chứ?”

“Kinh doanh ba bốn mươi năm, chuẩn bị tốt tất cả khả năng có thể xảy ra, thậm chí còn có một lần có thể tiếp cận xác suất thành công nhất, kết quả, một trận đối kháng ngoài ý muốn thất bại, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà mất tất cả hy vọng tiếp cận.”

“Chẳng lẽ, ngay từ đầu, chúng ta đã sai rồi?”

“Không nên nghĩ như vậy.”

Nhìn người đàn ông nghiên cứu đã lớn tuổi toát ra vẻ đầy cô đơn, đại chủ giáo áo đen cắn răng mở miệng.

“Chắc chắn sẽ còn biện pháp, hiện tại còn cách nào để giải quyết vấn đề này?”

Đối mặt với vẻ mặt bức thiết, cực kỳ áp bức của hắn ta, lão nghiên cứu viên trầm mặc một lúc lâu mới trả lời:

“Bây giờ chúng ta có hai lựa chọn.”

“Thứ nhất, là vào lúc này, quyết định từ bỏ để cho thế giới này một hướng đi và một cơ hội khác.”

Ông ta từ từ nói, lại nhìn về phía đại chủ giáo áo đen, nói: “Có lẽ, đúng là chúng ta nên tin tưởng những đứa nhỏ kia, tin tưởng bọn họ đã tìm được một con đường khác, cũng tin tưởng rằng đối với thế giới đang tuyệt vọng này, bọn họ có khả năng làm tốt hơn chúng ta…”

Lúc ông ta còn chưa nói hết câu, vị giáo chủ áo đen kia đã không ngừng lắc đầu.

Khó khăn đợi đến lúc ông ta nói xong, hắn ta hỏi ngay lập tức: “Vậy còn một lựa chọn khác thì sao?”

Lão nghiên cứu viên lắc đầu, rất lâu mới nói: “Được ăn cả, ngã về không. Mở cánh cửa kia ra.”

“Thế giới này sẽ rơi vào hỗn loạn một lần nữa, nhưng trong lúc hỗn loạn có lẽ chúng ta còn có cơ hội để làm lại…”

Câu nói này làm cho đại chủ giáo mặc áo đen trầm lại ngay lập tức.

Hóa ra cũng không có bất cứ lựa chọn nào là dễ dàng làm được.

Tiếng chuông cảnh báo, tiếng nhân viên hối hả làm cho người nuôi cấy trong ống bừng tỉnh, bắt đầu hoảng sợ đập vách pha lê xung quanh, những âm thanh này ồn ào, hỗn loạn tràn ngập trong tai bọn họ. Nhưng trong khi hỗn loạn như vậy, hai người họ lại đứng yên lặng thật lâu, mặt đối mặt với nhau. Tựa như tất cả sự hỗn loạn và nguy hiểm kia chỉ là bối cảnh, đem thời gian kéo dài từng chút một.

“Vậy thì lựa chọn cái thứ hai đi.”

Không biết đã trôi qua bao lâu, trong không gian hỗn loạn như vậy, đại chủ giáo áo đen đưa ra quyết định.

“Chúng ta đã nỗ lực như vậy, bây giờ lại nhận thua, thế thì coi nó là cái gì?”

“Bọn họ quá ngây thơ, chẳng lẽ ngươi tin người ngây thơ như cậu ta có thể giải quyết vấn đề như vậy?”

“Cho nên, hãy để cho bọn họ nhìn thấy cái gì mới thực sự là tuyệt vọng…”

“Đi, đi giết Thụ Hình chi mẫu, để những thứ bên trong vực sâu ra nhìn thật kỹ thế giới ngu xuẩn này…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận