Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1078: Đứa trẻ nhựa vui vẻ (2)

“Anh trai thực sự quá là tốt rồi……”

Một giọng nói quái dị như có như không của một cô bé vang lên.

Em gái dũng cảm nhào tới đám nhân viên vũ trang kia. Chẳng sợ những viên đạn đang lao tới kia, thậm chí có không ít viên đạn đặc thù trong số kia có thể tạo thành uy hiếp đối với cô, nhưng bởi vì Lục Tân đang đứng ở phía sau, cho nên em gái không sợ hãi một chút nào cả, tốc độ tiến lên của cô dường như còn nhanh hơn cả những viên đạn kia, hơn nữa trong quá trình nhanh chóng tiến về phía trước, thân thể của cô đã bắt đầu phân liệt, từng khối từng khối tản ra, bay về bốn phía.

Thân thể của “một mình” em gái, vây quanh mười mấy người này.

Khi bàn tay nhỏ nhắn của cô chạm đến những người chiến sĩ vũ trang này, những người đó đều trở nên mất khống chế mà bắt đầu co rút thân thể.

Cảm giác chấn động khi đạn rời khỏi nòng súng, vốn dĩ khiến cho khẩu súng nằm trong tay của bọn họ rung lắc như tự sinh ra ý chỉ của bản thân mà trốn mất rồi, lúc này lại càng giống như hai bàn tay kia không phải là của bọn họ nữa, dưới tiếng cười hi ha của cô bé, họng súng không chịu khống chế mà chuyển hướng xác định đối thủ.

Những viên đạn kia đan chéo thành một cái võng, bao phủ hướng về phía đồng bọn.

“Bụp bụp bụp bụp…”

Tiếng viên đạn xuyên thấu qua máu thịt, tiếng sắt thép va chạm, những ánh điện lam chồng chéo lên nhau.

Những tiếng la hoảng sợ, tiếng kêu thảm thiết.

Mùi máu tươi tanh nồng, mùi da thịt bị nướng cháy bốc lên, cùng với một số mùi hôi thối bốc lên từ một số thứ tiết ra khi bị dọa đến không kiểm soát được…

Viên đạn ma sát không khí sinh ra dòng khí nóng rực, những mảnh vụn đạn đâm vào người gây ra đau đớn.

Thanh âm, hương vị, xúc cảm, đan chéo thành hương vị của sợ hãi.

Vị tổ trưởng Long kia, đã trực tiếp được nếm trải được những hương vị này rất gần rồi.

Khi ra lệnh cho những cấp dưới tiến hành nổ súng đối với Lục Tân, anh ta cũng đã chạy thẳng hướng về phía sau, chạy tới chỗ chiếc xe tải bên kia.

Thương thế vừa rồi của anh ta có hơn nửa đều chỉ là giả vờ.

Tuy rằng một cước kia của Lục Tân quả thật rất nặng nề, cũng thật sự đã đá gãy mấy chiếc xương sườn của anh ta, máu cũng đã phun ra vài ngụm, thế nhưng thời điểm anh ta đeo mặt nạ, có thể thi triển năng lực hệ Nhện, cũng sẽ có thể mượn dùng đặc tính từ người có năng lực hệ Nhện, giúp cho vết thương của bản thân khôi phục lại như cũ.

Cho nên, anh ta đã sớm âm thầm điều chỉnh tốt trạng thái rồi.

Vừa rồi anh ta biểu hiện ra yếu ớt chút, chỉ là vì giả yếu thế, giả đáng thương, đồng thời làm cho đối phương lơ là cảnh giác, cho bản thân mình một cơ hội mà thôi.

Mà khi đến thời khắc chạy trốn, anh ta bò trên mặt đất nhanh chóng, như là một con nhện mau lẹ, dán chặt lấy mặt đất chạy loạn.

Một cước kia của Lục Tân, đã đá sụp sự tự tin của anh ta, anh ta cũng không biết những những nhân viên vũ trang kia có thể chịu đựng được bao lâu.

Cho nên chỉ cần bắt được mỗi một chút thời gian thì anh ta đã vọt tới trước chiếc xe tải cuối cùng.

Xôn xao……

Đó là tiếng những nhân viên vũ trang còn ở lại, đang liều mạng cầm vũ khí xông về phía Lục Tân, mà anh ta chỉ có thể cắn chặt răng, bàn tay siết chặt, thân hình nảy lên trên, quay cuồng ở trên không trung một cái, hai chân vững vàng đứng ở trên đỉnh của chiếc xe tải, lúc này mới dám quay đầu nhìn lại.

Vừa thấy khung cảnh bên dưới, anh ta tức khắc cảm giác cả người lạnh băng.

Cái người không rõ lai lịch, ngậm một điếu thuốc trong miệng, đang lẳng lặng quan sát anh ta.

Anh vậy mà lại không hề đuổi theo.

Mà tất cả những nhân viên vũ trang vừa rồi ở lại ngăn chặn anh, hiện tại lại đều đã biến thành dáng vẻ của bánh quai chèo.

Ánh sáng từ Mặt Trăng Đỏ mang theo một bầu không khí quỷ dị cực độ chiếu xuống vạn vật, chiếu lên trên thân thể toàn là máu của người thanh niên kia. Mà ở bên cạnh anh, lại là những nhân viên vũ trang của anh ta. Bọn họ trở nên giống như những tác phẩm nghệ thuật vặn vẹo vậy, thân thể bị gấp thành những tư thế cực kỳ quái dị.

Trong lồng ngực vẫn còn đang ôm súng, thậm chí thoạt nhìn như vẫn đang còn sống sót.

Nhưng bọn họ chắc chắn không còn là cấp dưới của anh ta nữa, mà đã hoàn toàn biến thành một loại nguyên tố góp phần cho sự khủng bố của bầu không khí nơi này…

Mà đứng trong cảnh tượng giống như địa ngục trần gian kia, vẻ mặt của người đó vẫn bình tĩnh, chân dẫm lên máu thịt và vỏ đạn đầy đất, lẳng lặng hút thuốc.

“Hì hì……”

Mơ hồ có tiếng cười của một cô bé vang lên bên tai anh ta, vòng quanh vòng quanh, nhanh chóng xoay tròn quanh thân thể anh ta, giống như một bé gái nghịch ngợm vậy.

Cảnh này khiến khiến cho bầu không khí vốn đã khủng bố, lại càng thêm quỷ quái.

“Rầm…”

Dưới không khí thần bí cùng cảm giác áp bách không cách nào hình dung này, cuối cùng tổ trưởng Long cũng không hề do dự nữa, anh ta dùng sức kéo miếng vải đen phủ đằng sau xe tải xuống.

Sau đó, anh ta cắn chặt răng, nhìn về phía Lục Tân: “Người anh em, dù ra sao cũng không ai có thể bừa bãi như thế…”

“Tôi đã bị cậu bức đến bước đường như thế này rồi, cậu vẫn chưa chịu thu tay lại?”

Khi hét lên những lời này, cánh tay anh ta đang dùng sức nắm chặt lấy lan can phía dưới, trên mu bàn tay gân xanh cũng đã hiện ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận