Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1312: Đời trước Thanh Cảng cứu vớt vũ trụ (2)

Khi bước sang ngày hôm sau, Lục Tân đã ngủ rất lâu, ước chừng phải ngủ đến đúng tám giờ sáng mới tỉnh.

Thậm chí anh còn nán lại ở trên giường thêm 30 giây mới chịu đứng lên.

Anh vẫn đang cân nhắc xem nên báo cáo về chuyện buôn bán hàng giả cho công ty trước hay là gọi điện cho Hàn Băng để nói những chuyện khác trước thì hơn.

Thành thật mà nói, trước kia anh nhất định sẽ trực tiếp đến công ty.

Thế nhưng hiện tại, ở bên phía viện nghiên cứu kia, anh còn đang mang món nợ ba trăm tỷ chưa thu, trên người cũng còn mang không ít nợ nần khác.

Mà công việc ở công ty hàng tháng chỉ thu vào có mấy triệu kia, thật sự làm cho anh có chút không để vào trong mắt.

Ngày mai rồi đi vậy.

Đúng lúc đó, Hàn Băng lại vừa vặn mà chọn đúng thời điểm, nhấc điện thoại lên gọi cho anh, dò hỏi về chuyện tòa nhà cũ biến mất không thấy.

Trước kia Lục Tân đã đồng ý với Trần Tinh rồi, rằng sẽ gọi điện thoại cho Hàn Băng rồi giải thích một cách cặn kẽ tỉ mỉ nhất có thể.

“Sự biến mất của tòa nhà cũ, có quan hệ với mười ba loại chung cực “Bàn tay tái nhợt.”

Lục Tân cẩn thận giải thích tỉ mỉ cho Hàn Băng.

Ở bên kia của điện thoại, Hàn Băng nghiêm túc cầm lấy bút, chuẩn bị ghi chép lại, sau một lúc lâu không nghe thấy giọng nói của Lục Tân.

Cô ấy không khỏi hiếu kỳ nói: “Sau đó thì sao?”

“Không còn chuyện gì nữa…”

Lục Tân nói: “Tôi chỉ biết là nó có liên quan đến bàn tay tái nhợt thôi, những chuyện khác cũng không biết thêm gì…”

“Chỉ thế này thôi?”

Hàn Băng ngơ ngác nhìn bốn chữ “Bàn tay tái nhợt” trơ trọi trên tờ giấy ghi chép của mình, trong phút chốc phát ngốc.

Làm sao mà cô ấy tự dưng có cảm giác không bằng để cho anh tự mình viết báo cáo nhỉ.

“Có điều mấy ngày nay, tôi vừa lúc còn có một số chuyện khác cần đến sự hỗ trợ của cô.”

Thật sự Lục Tân đã nghiêm túc cân nhắc rồi, anh nghiêm túc nói với Hàn Băng.

Hàn Băng vội vàng nâng cao tinh thần, nói: “Đồng chí Đơn Binh, anh cứ nói ra đi.”

“Ừm, việc đầu tiên có liên quan đến phần tiền công của viện nghiên cứu.”

Lục Tân vội vàng giải thích: “Phần tiền công này có liên quan đến một nhiệm vụ mà viện nghiên cứu đã từng tuyên bố, cũng có liên quan đến việc chế tạo khu vực hỗn loạn Hỏa Chủng thành địa ngục. Vốn dĩ nhiệm vụ của viện nghiên cứu không phải ai cũng có thể tiếp nhận, thế nhưng bởi vì tôi gặp được nhóm người Hạ Trùng của viện nghiên cứu trung cấp, biết được bọn họ đang cần sự trợ giúp. Vì thế mới dưới sự yêu cầu của bọn họ mà tham gia vào nhiệm vụ này, cũng giải quyết chuyện này.”

“Dựa trên lý luận mà nói, nhiệm vụ trị giá ba trăm tỷ này là do tôi hoàn thành, tiền thù lao tất nhiên cũng thuộc về tôi.”

“Về điểm này, điều tra viên Hạ Trùng cùng với Thủ Thuật Đao đều đã đáp ứng rồi, vào thời điểm quan trọng vẫn mong cô giúp tôi để ý một chút……”

“Thật kỹ càng tỉ mỉ…”

Hàn Băng nghe những gì mà Lục Tân nói, cũng hơi có cảm giác lắp bắp kinh hãi, hơn nữa cô ấy cũng nhanh chóng ghi chú lại những từ ngữ mấu chốt trong những gì mà Lục Tân nói vào trong giấy ghi chép, đồng thời cũng nhìn chằm chằm vào con số ba trăm tỷ kia, trầm mặc vài giây, nhanh chóng đặt ra một kế hoạch tỉ mỉ ở trong lòng…

Nếu như bản thân cô ấy nhớ không nhầm thì, trước kia lúc giải quyết sự kiện ô nhiễm ở thành phố Hắc Trảo, cũng chỉ thu mấy chục tỷ mà thôi.

Vậy thì ba trăm tỉ này của thành phố Hỏa Chủng…

Cô ấy nhịn không được mà hơi phát run một chút, muốn ngay lập tức báo cáo lại cho tổ trưởng Trần Tinh, cũng muốn nhờ cô ấy nhanh chóng hỏi thăm một chút.

Hiện tại thành phố Hỏa Chúng còn không?

“Tôi nhớ rồi, còn chuyện gì khác không?”

Giọng nói của Hàn Băng cũng không khỏi nghiêm túc hơn vài phần, càng thêm nghiêm trọng hơn.

“Ừm, còn có sáu mươi tỷ lần trước giúp đám người Hạ Trùng bắt giữ sứ giả địa ngục kia nữa, có phải là cũng nên thúc giục một chút hay không?”

Lục Tân nói: “Lãi thì không cần đâu, đều là bạn bè cả với nhau.”

Hàn Băng nghiêm túc đồng ý: “Đã nhớ rồi.”

Lục Tân lại nói: “Còn chuyện tiền trang trí nhà cửa nữa, còn thiếu bao nhiêu thế, phải trả như thế nào……”

“Ai, cô cũng giúp tôi tính toán một chút, sau đó nói cho tôi nhé.”

“Được rồi.”

Khi Hàn Băng đồng ý với anh, cô ấy cũng đồng thời nghĩ: Nói đến vấn đề này, cảm xúc của đồng chí Đơn Binh rõ ràng hơi có chút hạ xuống.

Mặt khác, hình như anh không chỉ thiếu nợ tiền của bộ phận thông quan đặc biệt, anh còn thiếu nợ Oa Oa 90 tỷ nữa…

Xuất phát từ một loại tâm lý vi diệu, cô cũng không nhắc nhở Lục Tân về chuyện này.

“Cuối cùng…”

Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy hẳn là không có chuyện gì khác, nói: “Còn có một chuyện nhỏ.”

Hàn Băng theo thường lệ nghiêm túc nói: “Đồng chí Đơn Binh cứ nói đi.”

Lục Tân nói: “Tôi muốn làm kiểm tra sức khỏe một lần thật tỉ mỉ tại bộ phận xử lý ô nhiễm đặc thù của Thanh Cảng, có thể giúp tôi hỏi thăm một chút là bao nhiêu tiền hay không?”

“Có thể…”

Hàn Băng thuận tay ghi xuống giấy ghi chép, bỗng nhiên động tác ghi chú của cô ấy hơi ngừng lại một chút, nghi hoặc nói: “Kiểm tra sức khoẻ?”

“Ừ.”

“Kiểm tra sức khỏe về phương diện nào?”

“Nói như thế nào nhỉ, kiểm tra chỉnh thể phải không, huyết áp tim phổi, tốt nhất là cũng bao gồm một số phương diện như não với tinh thần nữa……”

Hàn Băng trong nháy mắt trở nên ngơ ngẩn, dường như không thể tin vào lỗ tai của mình nữa.

Khi mở miệng lại một lần nữa, giọng nói của cô tựa hồ có chút run rẩy: “đồng chí Đơn Binh nguyện ý để cho bộ phận thông quan đặc biệt kiểm tra cho anh sao?”

“Đúng vậy.”

Lục Tân nói: “Làm nhân tài đặc thù cấp sáu của Thanh Cảng, hẳn là tôi có quyền lợi được khám sức khỏe miễn phí chứ?”

“Có, có…”

Là một chuyên viên liên lạc và thông tin, Hàn Băng vốn dĩ không có quyền trực tiếp đồng ý bất cứ chuyện gì với Lục Tân cả.

Thế nhưng vào lúc này, cô lại không nhịn được mà gật đầu liên tục.

Lại một lần nữa xác nhận một cách nhanh chóng lại việc Lục Tân có thực sự để cho bộ phận thông quan đặc biệt tiến hành kiểm tra và phân tích đối với thân thể của anh hay không, sau khi có được đáp án khẳng định của anh, cô ấy mới lập tức ngắt điện thoại. Sau đó lại gọi một cuộc điện thoại khác ra bên ngoài.

Sau một lúc lâu sau, toàn bộ bộ phận thông quan đặc biệt Thanh Cảng, điện thoại bỗng nhiên vang lên liên tục, giống như là chuông báo cháy vậy.

Xôn xao…

Sau đó là trong các văn phòng, tiếng nói của vô số chuyên gia và nghiên cứu viên đang vội vã chạy tới phòng họp trên tầng cao nhất của tòa nhà vang lên.

Ngay sau đó là tiếng xôn xao ầm ĩ cũng dồn về đây, đó là âm thanh của những lãnh đạo của những ban ngành khác đang chạy tới.

“Thanh Cảng chúng ta, đời trước có người đã cứu vớt hệ Ngân Hà sao?”

Người chủ trì buổi thảo luận là giáo sư Bạch, ông ấy thậm chí còn lộ ra biểu cảm phấn khích mà ngày thường chưa từng xuất hiện: “Đối với chúng ta mà nói, bí mật nằm trên người của một mình Đơn Binh thôi, so với không biết bao nhiêu sự kiện bí ẩn tích góp mấy năm nay cùng với những vấn đề luôn được nghiên cứu của bộ phận thông quan đặc biệt gần ba năm nay còn nhiều hơn, thế nhưng xuất phát từ chính sách tôn trọng ý nguyện tự thân của người có năng lực của thành phố Thanh Cảng, chúng ta không thể cũng không dám nghiên cứu cậu ấy…”

“Thậm chí ngay cả việc quan sát cậu ấy cũng đã được hủy bỏ hoàn toàn.”

“Thế nhưng hiện giờ, vậy mà cậu ấy lại chủ động yêu cầu, để cho chúng ta tiến hành một lần kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cậu ấy?”

“Như vậy…”

Có người run rẩy đưa ra nghi vấn: “Vậy chúng ta có kiểm tra hay là không?”

“Tra!”

Giáo sư Bạch kích động đến mức thậm chí còn lộ ra dáng vẻ có chút hung ác: “Kiếm tra cho kỹ.”

“Phải đếm xem ở trên đầu cậu ấy có bao nhiêu sợi tóc, tương lai xác suất sinh con trai hay là con gái cũng phải tra cho ra thì thôi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận