Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 306: Biểu diễn không thật (1)

Khi bước ra khỏi sở cảnh vệ, Lục Tân đã ăn một suất mì thịt heo kho và sẵn sàng cho nhiệm vụ lần này.

Anh không chỉ được hiểu thêm nhiều về tư liệu người có năng lực hệ tạo giấc mơ, mà còn xin được hai viên đạn đặc biệt.

Bản thân hiện nay đã là tài năng cấp ba, có thể xin loại đạn này.

Thông qua khóa đào tạo đột ngột đối với phương diện năng lực hệ tạo giấc mơ, anh hiểu được rằng sở dĩ người có năng lực loại ảnh hưởng khó đối phó là bởi vì những người có năng lực loại này hầu như rất hiếm khi đối đầu trực tiếp với người khác. Năng lực quỷ dị khó lòng phòng bị của họ lại khiến họ trở thành những tồn tại đáng sợ đến lạ thường, nhiều khi đối phương bị họ giày vò đến chết cũng không biết rốt cuộc họ đang ở đâu.

Trong quy định của Bộ phận thông quan đặc biệt, hệ người nhện thường sẽ không đơn độc tiếp xúc với những loại chuyện như vậy, bởi vì quá thua thiệt.

Cho dù phải tiếp xúc, cũng nhất định sẽ được trang bị các loại đạn đặc biệt để bù đắp phần thiếu hụt.

Lục Tân có thể tiếp quản, có lẽ liên quan đến nguyên nhân tư liệu hiện nay của anh đã được sửa đổi.

Mặc dù rất nhiều người đều biết anh không phải là hệ người nhện đơn giản, nhưng tốt hơn hết cũng nên chuẩn bị đạn đặc biệt.

Vừa xuống tới, đã nhìn thấy phó chủ tịch Tiêu đang ngồi ở đầu xe, gặm một miếng bánh mì.

Lúc này mới nhớ ra rằng bản thân ở trên đó đã ăn cơm, nhưng vị phó chủ tịch Tiêu này vẫn đang đói.

Anh ta cũng thực sự đủ chân thành, đợi lâu như vậy cũng không chịu rời đi, mua một ổ bánh mì cũng đủ làm bữa ăn... Có điều, ngay sau đó Lục Tân phát hiện ra rằng ổ bánh mì của anh ta khác với những gì anh hiểu. Nó không chỉ được nướng vàng giòn, xốp mềm mà bên trên thậm chí còn có trái cây sấy khô, phết bơ và bên trong còn kẹp xúc xích.

Đột nhiên trong lòng cảm thấy thản nhiên, đi thẳng đến bên cạnh xe.

"Thầy Lục, anh có cách rồi sao?"

Phó chủ tịch Tiêu vừa nhìn thấy Lục Tân đi tới, vội vàng nhét nốt phần bánh mì còn lại vào miệng, chạy tới bên này mở cửa cho Lục Tân.

"Thầy?"

Lục Tân quay lại nhìn anh ta, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

"Đúng vậy..."

Phó chủ tịch Tiêu rất thích cách gọi thích hợp mà mình vừa nghĩ ra: "Không phải anh biết cách giải quyết loại chuyện như vậy sao?"

"Trên đời này không có ma."

Lục Tân nghiêm túc giải thích với anh ta: "Cho nên loại chuyện anh nghĩ chắc chắn không phải loại chuyện anh gặp phải."

Phó chủ tịch Tiêu sửng sốt một chút, cảm thấy bản thân giống như nghe hiểu.

"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Niềm nở ngồi vào ghế lái, lúc này anh ta đối với Lục Tân vô cùng kính nể.

Người ta không thu tiền mình, hơn nữa sau khi nghe nói mình có chuyện thì lập tức chạy tới sở cảnh vệ, đây chắc chắn là tới điều tra tư liệu, mà còn điều tra thời gian lâu như vậy, có lẽ cả cơm cũng chưa ăn, người như vậy, sao có thể không xứng đáng với sự tôn trọng mình được?

Duy chỉ có một điều chột dạ là, tại sao một người như vậy lại phải đến làm việc trong công ty nhà mình?

"Buổi tối anh ở đâu?"

Lục Tân nghĩ một chút, hỏi phó chủ tịch Tiêu.

"Đừng... đừng gọi tôi là phó chủ tịch Tiêu, tôi tên Tiêu Viễn, anh gọi tôi là Viễn là được rồi..."

Phó chủ tịch Tiêu vội vàng tự báo nhà mình, sau đó mới nói: "Trước đây tôi ở nhà, nhưng vì tôi muốn... muốn trốn tránh em trai và em gái, nên lấy cớ bận công việc mà đặt một căn phòng ở Khách sạn Lam Sơn, nhưng mấy ngày nay ba mẹ tôi lên thành phố chính để lo liệu việc, đã đưa em trai và em gái đang đi học đến đây, tôi đang suy tính có nên tự mình về nhà ở không..."

"Không cần đâu."

Lục Tân suy nghĩ một chút rồi nói: "Hôm nay hãy cứ đến khách sạn đi!"

Phó chủ tịch Tiêu hơi lo lắng, vội vàng nói nhỏ: "Bởi vì chuyện chúng ta phải làm có liên quan đến em trai và em gái sao?"

Lục Tân lắc đầu, nhìn phó chủ tịch Tiêu có chút kỳ lạ nói: "Không phải, em trai và em trái chạy đến khách sạn tìm anh, nhưng anh lại vứt bỏ chúng mà chạy về nhà, anh không lo ba và dì sẽ nghĩ rằng anh cố tình vứt bỏ chúng không quan tâm sao?"

“…”

Tiêu Viễn không ngờ Lục Tân suy tính mọi chuyện lại có tình người như vậy, chỉ đành lúng la lúng túng gật đầu.

Dù sao, dù có về khách sạn, anh cũng nhất định không ở chung phòng với em trai và em gái, để tránh xảy ra chuyện.

Thêm nữa, bây giờ có Lục Tân ở bên cạnh, anh cũng thật sự khá yên tâm.

Xe khởi động chạy thẳng đến Khách sạn Lam Sơn, sau khi đến đây, Lục Tân không khỏi thở dài thán phục.

Trước đây anh thường xuyên đi ngang qua nơi này, chỉ là chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày mình có thể đến ở trong một khách sạn hoành tráng như vậy, càng không ngờ lại có người lấy công việc bận rộn làm cái cớ để sống trong một khách sạn như vậy mỗi ngày số tiền kiếm được có nhiều hơn tiền phòng khách sạn không?

Suy nghĩ về câu hỏi này, anh nhìn lại chiếc xe mà Tiêu Viễn lái và xác định vấn đề này. Anh ta chắc có lẽ là có.

Ở thành phố vệ tinh, để xem người ta có giàu có hay không thì chỉ cần nhìn một điểm là đủ.

Lái xe càng không thực dụng, thì càng giàu có.

Giống như con quái thú sắt thép mà mình và Bích Hổ lái rời khỏi thành phố, mặc dù thực dụng nhưng có lẽ mình và Bích Hổ đều không giàu bằng anh ta.

"Phó chủ tịch Tiêu, cuối cùng anh đã về, La La và Đồng Đồng đã luôn muốn tìm anh..."

Khi Tiêu Viễn và Lục Tân lần lượt bước vào khách sạn, thư ký của anh ta vội vàng chạy đến và hỏi anh ngày hôm đó đã đi đâu, có rất nhiều công việc đang đợi anh xử lý, còn nói em trai và em gái ầm ĩ cả ngày muốn cùng anh ta ra ngoài đi chơi.

Nhưng Tiêu Viễn lại không có tâm trạng nói nhiều với bọn họ, chỉ nói cho qua là mình có chuyện phải làm, bất cứ chuyện gì đều đợi đến mai xử lý.

Ngoài ra, đi được vài bước lại kêu người mang ít đồ ăn và hai chai rượu đỏ đến phòng.

Anh ta vẫn nghĩ tới, đến giờ thầy Lục còn chưa ăn cơm ...

Có điều hành động này của anh ta nhất thời khiến thư ký nghi ngờ liếc qua người Lục Tân, ánh mắt lóe lên.

"Lẽ nào đây..."

"Không phải chứ…"

"Vậy mà lại..."

"Để anh yên tâm, bây giờ tôi cho anh xem giấy chứng nhận của tôi."

Sau khi lên lầu, đóng cửa lại.

Lục Tân nhìn căn phòng này chia làm hai gian phòng trong và ngoài, vừa có phòng khách trang trí hết sức sang trọng, lại có một phòng ngủ hết sức cao cấp. Ngoài ra, còn có một không gian riêng biệt để tủ đồ, tủ giày, tủ lạnh, ti vi , thậm chí là cả một gian trong để máy chơi trò chơi điện tử kỹ thuật số hoàn toàn mới. Cũng hơi ngạc nhiên, chỉ là một phòng trong khách sạn, nhưng phòng khách còn lớn hơn cả nhà mình.

Có điều anh không hề tỏ ra ngạc nhiên, sau khi ngồi xuống, anh trình các giấy tờ chứng nhận theo quy trình chuẩn về phía Tiêu Viễn và nói: "Điều anh đang gặp phải bây giờ, có lẽ là một vụ việc lây nhiễm tinh thần. Bây giờ tôi không có đủ thời gian để giải thích với anh lây nhiễm tinh thần là gì, nhưng anh chỉ cần biết rằng tôi là người xử lý loại chuyện này, và tất cả những gì anh phải làm là hoàn toàn hợp tác với tôi..."

"Được chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận