Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 483: Lỗ vốn hay là kiếm lời (2)

Đám Lão Chu đưa đầu xe cùng Lục Tân đến bên ngoài thành phố đổ nát này trước, tụ họp với những người trẻ tuổi được Tiểu Chu mới vừa đưa ra ngoài, sau đó mới lớn tiếng hò hét, sắp xếp nhân thủ, từng đám người tiến vào trong thành phố, lái xe lớn của bọn họ ra.

Cuộc tấn công của những kẻ điên này làm hại bọn họ tổn thất hơn hai mươi người, nhưng người còn sót lại vẫn không thành vấn đề với chuyện lái những chiếc xe này.

Tạm thời tìm được mảnh đất trống ở ngoài thành, hạ trại, nấu nước nóng, băng bó miệng vết thương, kiểm kê nhân số, đỗ xe lại.

Lục Tân nhìn bọn họ bận rộn, cảm thấy trong lòng rất thoải mái.

Những người chạy trên vùng hoang dã, sự can đảm cùng tố chất quả thật cao hơn những người bình thường. Nếu là người thường gặp cuộc tấn công như vậy, chỉ sợ sẽ dọa cho lâm một trận bệnh nặng. Nhưng những tài xế già này, khi bản thân bị hoảng sợ, dưới tình huống tổn thất hai mươi mấy người đồng đội, vậy mà còn có thể bình tĩnh, cứu giúp hàng hóa, dựng trại, bố trí nhân thủ trông chừng, canh gác. Thật sự rất tốt.

Lục Tân cảm thấy chính mình chân tay vụng về, không thể giúp đỡ quá nhiều cho bọn họ, nên ngồi ở trong lều trại, lấy sách vở của mình ra.

Giải quyết một con quái vật hình bộ não, hai kẻ điên biến dạng…

Xử lý kẻ điên.

Tiêu hao: Ba viên đạn đặc thù, 300 viên đạn cường lực chuyên dụng 3 li của cơ khuyển…

Chưa xác định thu nhập: Lục soát nửa xe hàng hóa bỏ hoang…

Sau khi ghi chép vài nét, tay có chút run.

Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy xe máy của mình, trong lòng lại buồn bã một trận.

“Cậu Lục, cậu muốn uống nước không?”

“Cậu Lục, muốn tôi chuẩn bị chút đồ ăn cho cậu không?”

“Cậu Lục, vừa rồi cậu có bị thương không, muốn dùng Penicillin không?”

Tiểu Chu không bị sắp xếp tiến vào trong thành lái xe ra bên ngoài, đi vào đều là tài xế già có thâm niên, cho nên cậu chỉ ở doanh địa bên này, giúp đỡ điều chỉnh tất cả vị trí xe, cũng chuẩn bị nấu nước nấu cơm, dựng lều trại, chăm sóc người bệnh.

Lúc này cậu rõ ràng có chút luống cuống, chạy tới hỏi Lục Tân một câu.

“Không cần, thật ra tôi không sao, cậu vẫn nên chăm sóc những người bị thương đó đi.”

Lục Tân ngay lúc cậu hỏi câu cuối cùng kia, thu hồi sách vở, nhìn cậu nói.

“À, được rồi…”

Tiểu Chu ủ rũ cụp đuôi trở về, không nhịn được lại xoay người, nói: “Cậu Lục, vừa rồi… Đến cùng là chuyện như thế nào vậy?”

“Thật ra bây giờ tôi cũng không rõ lắm.”

Vấn đề này trước sau gì thì cũng đã có rất nhiều người hỏi qua, nhưng Lục Tân vẫn lắc đầu.

Anh nói chính là lời nói thật, tuy giải quyết quái vật hình bộ não, nhưng quái vật này đến cùng như thế nào, những kẻ điên đó lại ra sao, anh cũng không phải vô cùng hiểu rõ. Thậm chí, vì sao mẹ lại căm ghét quái vật kia như vậy, mà vì sao em gái lại bởi vì lúc nhận ra quái vật kia, đã biểu hiện không vui như thế, hiện tại chính mình cũng không phải vô cùng rõ ràng.

Anh đang đợi mẹ trở về, rất nhiều chuyện cũng nên hỏi bà.

Nhưng mà, anh nhìn ra dáng vẻ lo sợ hoang mang của Tiểu Chu, vẫn cười cười, nói: “Nhưng khẳng định không sao đâu.”

“À à, được.”

Tiểu Chu đặc biệt tin tưởng Lục Tân, lập tức yên lòng, chạy tới chỗ khác để hỗ trợ, rõ ràng là có động lực hơn một chút.

Tài xế phân phối từng chuyến, lái từng chiếc xe tải bị kẹt ở trong thành phố ra phải tốn rất nhiều thời gian, khi tất cả xe tải đều chạy đến khu vực bên cạnh doanh trại, xếp thành một hàng, cùng với lúc kiểm kê người bệnh cùng với số người bị tổn thất, màn đêm đã buông xuống.

Trong doanh trại, dần dần bị bầu không khí bi thương bao phủ.

Rất nhiều người tới lúc này mới có sức lực thương tâm.

Lục Tân lẳng lặng ngồi ở trong doanh trại chứa sự trầm mặc và bi thương này, ngược lại dần dần cảm thấy, lần bận rộn này của mình vẫn đáng giá.

Về mặt vật chất, bản thân xác định đã thâm hụt tiền, nhưng về những mặt khác lại khá kiếm lời.

Sinh mệnh vui vẻ, vui sướng, bi thương, phẫn nộ, thật ra đều vô cùng tốt đẹp mà lại chân thật.

Anh thích loại đồ vật sống sờ sờ này.

“Vậy… Cảm ơn cậu!”

Khi trong lòng chậm rãi suy nghĩ, không biết từ khi nào, có bóng hình cao gầy xuất hiện ở bên cạnh Lục Tân.

Lục Tân vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy đầu xe Cao Đình.

Trên mặt người phụ nữ này dán băng keo cá nhân, mười ngón tay đều quấn băng vải tinh tế.

Vẻ mặt của cô ta có vẻ hơi tiều tụy, đây rõ ràng là biểu hiện sau khi đã bị hoảng sợ.

Chỉ là không biết loại hoảng sợ này là hoàn toàn đến từ những kẻ điên đó, quái vật hình bộ não vặn vẹo mà khủng bố, hay là cái gì khác, nhưng có thể rõ ràng nhìn thấy cô ta đã dùng hết sức lực, khống chế được cảm xúc hoảng sợ của chính mình, khiến bản thân có vẻ bình tĩnh thong dong.

“A, chuyện này… Không cần khách khí như vậy!”

Lục Tân vội thu sách vở của mình lại, lấy một cái ghế gấp từ bên cạnh cho cô ta: “Ngồi đi.”

Cao Đình nhìn thoáng qua ghế gấp, trầm mặc một chút, ngồi xuống.

Cô ta giống như đang ấp ủ một chút cảm xúc, sau đó mới nhìn về phía Lục Tân, nói: “Nếu không phải cậu, có thể đoàn xe này của chúng tôi đều sẽ chết ở cái nơi quỷ quái này rồi. Là cậu đã cứu mạng chúng tôi, người chạy trên vùng hoang dã, ân oán phân minh, cho nên…”

Cô ta nghiêm túc nói: “Lúc này tiền hàng lớn, ngoại trừ một ít tiền an ủi, tôi… đều có thể cho cậu hết.”

“Cái gì?”

Lục Tân rõ ràng có chút giật mình, kinh ngạc liếc nhìn chị Cao.

Lúc này sắc mặt Cao Đình có chút chần chừ, ngượng ngùng mở miệng: “Chúng tôi, thật sự không có cái gì để có thể cảm ơn cậu…”

“Cái này… thật ra không cần.”

Lục Tân hơi định thần lại một chút, mới cười nói: “Mọi người đều đi trên vùng hoang dã, giúp nhau một phen, là chuyện nên làm.”

Lần thứ hai Cao Đình nghe anh nói ra lời này, trong lòng sinh ra một cảm giác kỳ quái.

Lần đầu tiên khi nghe anh nói lời này, chỉ cảm thấy có chút quá lời, hơn nữa không chắc là anh đang nghiêm túc hay đang trêu chọc chính mình.

Lúc này đây, sau khi thấy dáng vẻ anh xử lý con quái vật, lại nghe được anh mỉm cười ôn nhu nói như vậy…

… Có chút bất ổn, nhưng thật sự đã sinh ra một cảm giác an toàn.

“Nếu cô thật sự muốn cảm ơn tôi, tôi ngược lại có một vấn đề muốn hỏi cô.”

Ngược lại là Lục Tân, nhìn thấy đầu xe ngày thường như sấm rền gió cuốn, cực kỳ giỏi giang, bây giờ lộ ra bộ dáng bi thảm mềm mại này, trong lòng hơi động một chút, anh vừa nhìn đôi mắt Cao Đình nói, vừa hơi ngồi thẳng người, lộ ra vẻ mặt thành khẩn.

Lại lấy sách vở ra lần nữa, còn có cây bút máy thêu chỉ vàng của chính mình, dáng ngồi vô cùng chuyên nghiệp.

Lúc trước khi giao thủ với quái vật bộ não, anh cũng đã xác định đầu xe này, thân thể xuất hiện biến dị nào đó.

Điều này nói lên rằng cô ta vô cùng có khả năng tiếp xúc nguồn lây nhiễm, hoặc đã bị người có năng lực ảnh hưởng.

Lúc trước không dò hỏi, hiện tại, có lẽ là cơ hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận