Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 54: Báo cáo phân tích số liệu

“Nghiên cứu nguồn ô nhiễm đặc biệt số 041 đến nay vẫn chưa có kết luận cụ thể. Bây giờ bộ phận nghiên cứu chỉ cung cấp được một ít manh mối!”

Lúc Hàn Băng nói đến đây thì giọng cô ta đã trở nên rất nghiêm túc.

Giọng nói hơi mềm mại có thêm mấy phần lý trí và nghiêm trọng:

“Qua đi sâu vào nghiên cứu đã phát hiện nguồn ô nhiễm đặc biệt – 041 – 1, cũng tức là địa điểm đáy hồ đào được thi thể của dân du cư hoang dã Tần Nhiên, kết quả kiểm tra DNA trùng khớp với địa điểm phanh thây Thôi Vượng. Nguồn ô nhiễm đặc biệt – 041 – 2, cũng tức là thi thể sau khi chết đã biến thành hình dạng của Thôi Vượng, kết quả kiểm tra DNA trùng khớp với mẫu tóc và lông thu được trong nhà Thôi Vượng!”

“Sau khi thẩm vấn những nhân viên thuộc công ty vận chuyển Bốn Phương đã ở chung với Tần Nhiên được biết:

Tần Nhiên xuất thân từ hoang dã, không rõ tuổi tác, qua vẻ ngoài có thể đoán anh ta trong độ tuổi từ ba mươi đến bốn mươi tuổi.

Có bốn nhân viên trong công ty thân thiết với anh ta, nhưng trong bốn người này, người quen anh ta lâu nhất là ba năm. Sau khi thẩm vấn biết được tuy bốn người này tự nhận đã quen Tần Nhiên rất lâu, nhưng cũng chỉ có thể nói đúng ấn tượng về anh ta trong một năm gần đây;

Vào ngày xảy ra vụ án, có ba gã đàn em đi theo Tần Nhiên tiến hành giao dịch, khẩu cung cũng không có gì bất thường…”

Nghe đến đây, Lục Tân vội hỏi: “Nói cách khác, buổi tối hôm đó đúng là Tần Nhiên đã giết Thôi Vượng?”

“Khẩu cung không thể chứng minh được điều gì!”

Hàn Băng nói tiếp: “Đối với người biến dị tinh thần mà nói, bóp méo ký ức không phải là một việc khó khăn!”

“Chuyện này…”

Lục Tân nghe vậy thì hơi ngây người: Ký ức cũng có thể bóp méo sao?

Đúng là quá điên cuồng!

“Đúng vậy, cũng vì nguyên nhân này mà bộ phận nghiên cứu đã đưa ra một suy đoán!”

Hàn Băng lại nói tiếp: “Họ cho rằng nhân vật đầu mối – Tần Nhiên chỉ là một người bị ô nhiễm, hơn nữa thật ra thân phận của người bị ô nhiễm nặng nề nhất chính là Thôi Vượng, nhưng mà anh ta không biết, tự nhận lầm mình là Tần Nhiên. Mà năng lực của nguồn ô nhiễm đặc biệt – 041 được phát hiện dưới đáy hồ chính là hệ xâm chiếm, đồng hóa tinh thần, sau đó tạo ra một cá thể khác!”

“Có điều đây chỉ là suy đoán, bộ phận nghiên cứu vẫn chưa ký tên vào hồ sơ xác nhận kết quả cuối cùng, cũng không chịu trách nhiệm!”

“Chuyện này…”

Lục Tân mất một lúc lâu mới tiếp thu được cách giải thích này, rồi không nhịn được hỏi tiếp: “Vậy tại sao ban đầu anh ta lại tìm Tần Nhiên báo thù?”

“Còn nữa, cho đến trước khi Tần Nhiên chết, dường như không xảy ra vấn đề bất thường gì cả…”

“Đây chính là nguyên nhân khiến bộ phận nghiên cứu không dám đưa ra kết luận!”

Hàn Băng trả lời: “Nhưng có vài phương án có thể dùng để tham khảo!”

“Thứ nhất, đó là thể tinh thần bị bắt ban đầu vẫn còn ý chí của bản thân, bởi vậy họ căm hận nguồn ô nhiễm gốc!”

“Người qua đường bị ảnh hưởng rồi kéo đến trả thù Tần Nhiên không nhất định là nguồn ô nhiễm gốc, cũng có thể là bị nguồn ô nhiễm bắt nhưng vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với thể tinh thần. Còn những người qua đường bị thể tinh thần ảnh hưởng bởi một nguồn ô nhiễm “đi săn” nào đó!”

“Thứ hai, mỗi một thể tinh thần đều không hoàn mỹ, ví dụ như ai cũng có khiếm khuyết!”

“Bản chất của thể tinh thần là dù trưởng thành cũng sẽ luôn bảo vệ dục vọng nguyên thủy nhất của bản thân, nhưng trạng thái sẽ không ổn định. Có đôi khi dù là thể tinh thần của chính mình cũng sẽ sinh ra một hành vi khác với dục vọng ban đầu, ví dụ như khuynh hướng tự tử mạnh mẽ, khuynh hướng căm thù bản thân.”

“Trước kia từng có trường hợp một người tinh thần biến dị sinh ra năng lực tạo thành một quái vật tinh thần nuốt chửng bản thân!”

“Thứ ba, có thể Tần Nhiên mà chúng ta gặp chỉ ở trình độ ấu thể mà thôi…”

“Ấu thể?”

“Đúng!”

Hàn Băng giải thích rõ ràng rành mạch: “Bây giờ có thể xác định bước đầu là bởi vì “Tần Nhiên” là nguồn ô nhiễm nên đã gây ra ô nhiễm nặng nề lên Thôi Vượng, mới dẫn đến việc Thôi Vượng biến thành Tần Nhiên. Loại biến hóa này không chỉ có thêm một diện mạo mới, thậm chí còn có cả ký ức và nhận thức của riêng mình, nhưng cuối cùng anh ta gặp phải nguồn ô nhiễm gốc, vì thế đã xuất hiện sự lẫn lộn trong nhận thức…”

“Cho nên bộ phận nghiên cứu đưa ra một suy đoán, Thôi Vượng biến thành Tần Nhiên chỉ là một ấu thể. Theo thời gian lâu hơn, anh ta không những hoàn toàn biến thành Tần Nhiên mà thậm chí còn nhớ ra nhiều hơn, ví dụ như mình đang ở hình dạng nào, vì sao lại biến thành hình dạng này!”

“Tiếc là lúc đó quân tuần hành nổ súng, làm cho chúng ta mất đi mục tiêu nghiên cứu này.”

“Song bây giờ vẫn còn đang tiếp tục nghiên cứu, có thể sẽ tìm ra một vài manh mối hữu dụng từ trong những trường hợp khác.”

“Theo cách nói của cô, chẳng lẽ trước kia cũng xảy ra rất nhiều sự kiện giống vậy sao?”

Trong đầu Lục Tân nhớ đến những sự cố tai nạn từng xảy ra ở quanh thành phố vệ tinh.

Trước khi chính thức tiếp xúc với họ, thậm chí Lục Tân còn cảm thấy tình trạng của mình là có một không hai, là chuyện mà không ai tin được. Lần đầu tiên anh gặp quái vật ở quán cà phê, anh còn tưởng mình gặp ma, nhưng sau khi tiếp xúc với họ nhiều hơn, anh mới phát hiện chắc là trong thành đã từng xuất hiện rất nhiều sự kiện ô nhiễm tinh thần, mà trước kia có lẽ đều bị che giấu mà thôi.

“Còn chuyện gì khác không?”

Lục Tân nhìn thấy ngoài cửa cầu thang có một đồng nghiệp muốn đi vào hút thuốc, nhưng vừa thấy anh đang gọi điện thoại thì lặng lẽ quay đi.

Vì thế anh chủ động dò hỏi Hàn Băng, đẩy nhanh cuộc trò chuyện.

“Để tiến thêm một bước trong nghiên cứu và phân tích cần có thời gian, nếu có kết quả sẽ thông báo cho anh!”

Hàn Băng lại đổi về giọng mềm mại, nói: “Nhưng cho dù thế nào thì lần này anh Lục Tân đã lập được công lớn, thù lao của anh là ba mươi ngàn tệ, đã được chuyển vào tài khoản của anh. Ngoài ra, tổ trưởng Trần Tinh đã xin chỉ thị của cấp trên, xin cho anh thêm sáu ngàn nữa!”

Lục Tân gật đầu: “Ồ.”

“Ngoại trừ thù lao, Đại tá Trần còn sắp xếp cho anh một lần kiểm tra toàn diện, thời gian có lẽ trong khoảng mấy ngày gần đây, anh chuẩn bị trước một chút!”

“Kiểm tra? Kiểm tra cái gì?”

“Là để đánh giá toàn diện trạng thái và năng lực của anh.”

Hàn Băng hơi dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm: “Trước khi được lên chính thức, theo thông lệ sẽ có một lần kiểm tra như vậy!”

“Lên chính thức?”

Lục Tân giật mình, nói với giọng điệu thản nhiên: “Ồ!”

“Còn nữa, trong sự kiện lần này, nghe nói trước đó anh đã nổ súng, tốn một viên đạn, cho nên đã bổ sung ở đồn cảnh sát!”

“Còn suy xét cả chuyện này sao?”

Lục Tân cảm thấy hơi bất ngờ, vội nói: “Cảm ơn, cảm ơn, phiền quá phiền quá!”

Hàn Băng nói xong chuyện chính thì lại trở nên khách sáo: “Đừng đừng, phải nên nói anh vất vả…”

“Không không không, cô vất vả…”

“Không có không có, anh vất vả…”

Cúp điện thoại, Lục Tân bình tĩnh châm một điếu thuốc ở cửa cầu thang.

Anh dựa lưng lên lan can nhíu mày, khói thuốc tản ra lờ mờ, dường như đang suy nghĩ logic kỳ quái trong sự kiện ô nhiễm lần này.

Im ắng, im ắng, rồi đột nhiên anh ném đầu lọc thuốc lá, hơi nhảy lên: “Ba mươi sáu ngàn đó…”

Anh đang định bước đầy phóng khoáng thì đột nhiên quay về dụi tắt tàn thuốc nằm trên mặt đất, bỏ vào trong hộp.

Sau đó lại nhảy lên lần nữa: “Còn được chuyển lên chính thức nữa!”

Anh hít sâu một hơi cố giữ bình tĩnh, lúc này mới bước đi nhẹ nhàng về lại văn phòng.

Tuy rằng đã cố sức khống chế nhưng anh vẫn không tự chủ được mà nện những bước chân của một nhân viên chính thức không thiếu tiền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận