Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1650: Thái độ Thanh Cảng (2)

Đây chỉ là cảm giác của mình, khu vực nhỏ xung quanh Thanh Cảng này nhìn đã thấy hỗn loạn.

Nếu như mở rộng tầm mắt ra, nào ai có thể đoán được sẽ thấy được nhiều hay ít thứ quỷ dị, hay bao nhiêu hiện tượng hỗn loạn.

Cho nên, lần thứ ba buông xuống, hay nói cách khác là sự kiện mặt trăng đỏ lần thứ ba đã thực sự xảy ra rồi?

Mà trong hoàn cảnh hỗn loạn này, chỉ có Thanh Cảng ở dưới bóng trăng máu là còn bình yên vô sự, bởi vì ở cách đó không xa, Oa Oa đang đứng trên nóc một tòa nhà cao tầng, cô bé mặc một bộ váy trắng, trong tay đang cầm một cây dù. Không khí bên cạnh người cô bé tạo thành những mảnh gợn sóng nhỏ, bên trong gợn sóng thì đang có từng sợi từng sợi xiềng xích màu trắng, nhẹ nhàng run run, luôn luôn chú ý đến Thanh Cảng, bất cứ có sinh vật quỷ dị nào đến gần đều sẽ đánh tan.

Nhưng trong một mảng hỗn loạn này, Thanh Cảng lại như biến thành cô thành.

Phía bên ngoài thành là sự ô nhiễm và hỗn loạn vô tận, mà bên trong thành, đại bộ phận dân cư vẫn còn đang ngủ ngon lành, không biết đang xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng, chỉ như vậy có đủ không?

Lục Tân đưa mắt nhìn về phía bên ngoài của thành phố vệ tinh số hai.

Trong căn cứu nghiên cứu lực lượng tinh thần cỡ lớn lấy cung điện tinh thần của người cầm kiếm làm trung tâm đang có vô số các nghiên cứu viên từ mọi nơi chạy đến, náo loạn: “Còn chờ gì nữa? Chúng tôi không thể chờ nữa rồi, người nhà, con cái, gia đình chúng tôi đều đang gặp nguy hiểm…”

“Thả chúng tôi ra, chúng tôi muốn trở về…”

“Thanh Cảng, cao tầng của Thanh Cảng đâu? Các người có thể giúp đỡ chúng tôi hay không?”

“Có thể không?”

Vấn đề như vậy, Lục Tân cũng không có cách nào trả lời.

Dù sao, những người có thể đưa ra quyết định này còn đang họp.

“Chúng ta có thể làm gì bây giờ?”

Trong phòng họp, có một vị tiên sinh cấp bậc cao cấp đang cố khản giọng nói to: “Nói một tiếng lần thứ ba buông xuống là xong sao?”

“Chúng tôi còn không biết bên ngoài thành đang ô nhiễm như thế nào, cũng không biết có dạng ô nhiễm nào đang xâm nhập.”

“Cũng không biết được là, sau một khắc nữa, có khi nào sẽ có quái vật buông xuống trên đỉnh đầu Thanh Cảng hay không…”

“Dưới tình huống như vậy, các người lại nói với tôi rằng muốn đi ra ngoài trợ giúp?”

“Không sai, chúng tôi đã quyết định chấp hành kế hoạch kia.”

“Nhưng vừa nãy chúng ta đã thương lượng như thế nào? Ít nhất thì chúng ta cũng phải có ba năm để chuẩn bị.”

“Nhưng mà hiện tại, đến ba giờ cũng chưa được.”

“…Thật ra.”

“Đến cũng không được, trong thời gian ngắn như vậy, người nào có thể đưa ra quyết định được?”

Lục Tân đang ở trên mái nhà, anh không muốn nghe thấy nội dung cuộc họp, bởi vì như vậy là trái với quy định.

Nhưng bởi vì trong tiềm thức anh cũng quan tâm chuyện này, cho nên toàn bộ nội dung hội nghị anh đều nghe được, thậm chí anh còn có khả năng nhìn thấy sắc mặt lo lắng của một vị tiên sinh Thanh Cảng, vì lo lắng mà suy sụp tinh thần, trên mặt rịn ra từng tầng mồ hôi, bất lực quơ hai tay: “Kế hoạch quyết tuyệt như vậy, vội vàng đi làm, mà lại dưới tình huống không hiểu rõ thế cục, sao có thể làm được?”

“Quyết định như vậy, ai dám làm?”

Tinh thần của Lục Tân hơi kéo căng ra, bởi vì, chính anh cũng biết, những điều bọn họ đang cân nhắc là có đạo lý.

“Đúng vậy, quá vội vàng, mỗi người chúng ta đều biết quá vội vàng…”

Lúc Lục Tân đang suy nghĩ, ở khía cạnh tinh thần, anh thấy giáo sư Bạch đứng dậy, kích động đập một cái lên bàn hội nghị.

Ông ta lúc này so với những lúc bình tĩnh, trầm ổn khác có hơi khác biệt:

“Nhưng thời điểm như bây giờ, người nào có thể có cơ hội chuẩn bị?”

“Chúng ta may mắn, là bởi vì chúng ta có viện nghiên cứu Nguyệt Thực chuyên nghiệp nhất, quy mô rộng lớn nhất, nhân viên nghiên cứu lực lượng tinh thần trong căn cứ nhiều nhất. Toàn bộ đội nghiên cứu kiệt xuất nhất ở bên ngoài hoang dã cũng đã ở bên trong trụ sở nghiên cứu của chúng ta, chúng ta có nghiên cứu viên thiên tài, thông minh nhất thế giới chỉ ra phương hướng, chúng ta cũng được những người có năng lực mạnh mẽ nhất trợ giúp…”

“Đã như vậy, lại lựa chọn ở trong thành ngu ngốc chờ đợi, mối nguy hiểm bên ngoài thì dửng dưng coi như không thấy hay sao?”

“Đúng vậy, người bình thường đều biết, tư liệu bây giờ quá ít, phải quan sát một chút mới có thể đưa ra quyết định.”

“Thế nhưng, ô nhiễm quá nhanh, chúng ta quan sát nhiều thêm một giây, số người chết sẽ tăng lên rất nhiều.”

“Nếu như chúng ta dựa theo tình huống bình thường mà quan sát, lúc chúng ta có khả năng cho ra câu trả lời, thành Thanh Cảng đã trở thành thành hoang rồi.”

Phía bên trong phòng họp lại im lặng một lúc lâu, mấy vị tiên sinh đang suy nghĩ về tình cảnh mà giáo sư Bạch miêu tả.

Bả vai cũng run lên vì sợ, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên vẻ xoắn xuýt.

Phải hứng chịu áp lực vô hình như vậy, thậm chí có người ảo não, như muốn bị điên:

“Trời ạ, không phải dưới tình huống bình thường, chúng ta là những chính trị gia sợ hãi, không dám bước lên hay sao?”

“Trong phim truyền hình, chúng ta đều là nhân vật phản diện, người nào người nấy cũng mập ú, chỉ khi nào bị súng dí vào đầu mới đưa ra quyết định, không phải sao?”

“Vì cái gì mẹ nó, kế hoạch chết tiệt như vậy, còn muốn chúng ta làm, mẹ nó?”

Áp lực cũng đè nặng trong phòng họp, sự bồn chồn và rối rắm đã làm cho mọi người khó mà chịu nổi nữa.

Hội nghị được thảo luận gấp gáp này căn bản là không thể thảo luận ra kết quả một cách có ích và hiệu quả.

Mỗi người đều thống khổ, ai nấy cũng rơi vào trạng thái khẩn trương cực độ.

Mà Lục Tân nghe bọn họ thảo luận, thời khắc này, trong lòng anh cũng xuất hiện sự mờ mịt, hoang mang.

Bởi vì, bên trong hội nghị này, cho dù người nêu ra ý kiến phản đối, bản thân anh cũng không có cách nào sinh ra cảm giác chán ghét với người ta…

“Ha…”

Cũng ngay lúc này, người vẫn luôn im lặng trong cả quá trình diễn ra hội nghị là Tô tiên sinh bỗng nhiên thở dài một hơi.

Ông ngẩng đầu, nhìn về mọi người, nét mặt bình tĩnh: “Vấn đề có lẽ rất đơn giản.”

Mọi người đều đồng loạt giật mình, cùng nhau quay về phía ông ta.

Chỉ thấy Tô tiên sinh lẳng lặng nói: “Các vị có ai còn nhớ lúc Thanh Cảng vừa mới thành lập, chúng ta đã làm một đề kiểm tra như thế nào không?”

“Đấy là một cực hình trong ngày tận thế, mà cũng là điều kiện để chúng ta sàng lọc lẫn nhau.”

“Trên vùng hoang dã đầy những tên điên, ông có một tầng hầm an toàn.”

“Bên trong đã dự trữ đủ đồ ăn nước uống để cho ông sinh hoạt ba tháng, bên ngoài thì là đám người điên cùng đám người đang hoảng loạn.”

“Ông có thể lựa chọn ở bên trong tầng hầm, an ổn vượt qua ba tháng này, cũng phải làm tốt chuẩn bị để sau ba tháng đó, trên đời chỉ còn mỗi một mình mình, mà cũng có thể lựa chọn ra ngoài cứu người, nhưng lại có khả năng, vừa ra ngoài đã bị tên điên xe nát…”

“Ông sẽ chọn như thế nào?”

Đối với vấn đề này, toàn bộ người trong phòng họp đều yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều trầm mặc, mặt đối mặt, có người có cảm giác vô lực, nhưng cũng có người cảm thấy xúc động.

“Tôi biết vấn đề chúng ta đang thảo luận rất khẩn cấp, cũng rất lo lắng, nhưng ban đầu, kế hoạch kia điên cuồng như vậy, một khi áp dụng, chúng ta có khả năng sẽ thực hiện dã tâm của nghiên cứu viên Nhất Đại, làm kẻ thù với vô số quái vật tinh thần, thậm chí là Chung cực, tuy mới được an ổn mấy năm, cũng có chút ưu thế nhưng những ưu thế này của Thanh Cảng thì cũng rất khó.”

“Có khả năng chỉ một sơ sẩy nhỏ, đã phí công sức hết thảy.”

“Thế nhưng…”

Ông ta hít sâu một hơi: “Năm đó, lúc đối mặt với lựa chọn kia, chúng ta đều chọn phương án sau đúng không?”

“Có lẽ, lúc đó chỉ là một thoáng lừa gạt, chỉ là thể hiện một chút sự trách nghiệm, có lẽ cũng chỉ là thái độ giả nhân giả nghĩa.”

“Thế nhưng, hôm nay chúng ta đã thực sự gặp vấn đề như vậy.”

Lúc nói đến đây, ông ta đứng dậy, hai tay trống lên bàn hội nghị, vẻ mặt tròn trịa toát ra sự nghiêm túc.

“Cho nên…”

“Các vị, tôi cho là lời hứa trước đây đã hứa, chúng ta cũng đã rất tự hào.”

“…Đã đến lúc thực hiện rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận