Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1103: Trưởng phòng Lục ai gặp cũng thương (2)

“Nghe nói trưởng phòng Lục đã trở lại?”

“Xin chào phó tổng giám đốc Tiêu…”

“Trưởng phòng Lục đang ở trong văn phòng…”

Bận một hơi tới tận buổi chiều, bên ngoài văn phỏng rất nhanh đã vang lên một loạt những tiếng chào hỏi, phó tổng giám đốc Tiêu quả nhiên tới rồi.

Lục Tân bình tĩnh bỏ phong thư vào trong ngăn kéo, mở một tập văn kiện ra, đặt ngay ngắn ở trên bàn làm việc.

“Tiểu Lục…”

Một lát sau, cửa kính bị nhẹ nhàng gõ vang, một cái đầu bóng loáng là dầu thò vào: “… Anh, anh đang bận gì sao?”

“Chuẩn xác mà nói, là đang tham ô tiền nhà cậu đây…”

Trong lòng Lục Tân nghĩ như thế, ngẩng đầu cười cười, nói: “Vẫn ổn, cũng không phải là quá bận.”

“Vậy là tốt rồi.”

Phó tổng giám đốc Tiêu lúc này mới đẩy cửa kính ra, đi đến trước mặt anh, có chút e lệ mà ngồi ở trên một cái ghế nhựa nhỏ ở bên cạnh bàn máy tính, cười nói: “Mấy ngày nay em vẫn luôn suy nghĩ đến chừng nào thì anh mới về, chờ đến mức có chút nóng vội luôn, vừa vặn hôm nay em cũng đã định gọi điện thoại cho giám đốc Lưu hỏi một chút, anh lại trở về rồi, anh tiểu Lục, nếu như buổi tối hôm nay anh không có bận việc gì nữa, vậy tan tầm cùng nhau đi ăn bữa cơm được không?”

“Hửm?”

Lục Tân vừa nghe thấy như thế, hơi hơi có chút cảnh giác: “Cậu lại gặp phải lây nhiễm đặc thù gì sao?”

“Lây nhiễm đặc thù?”

Tổng giám đốc Tiêu cũng ngẩn ra một chút, vẻ mặt cũng trở nên hơi hơi khẩn trương: “Hẳn là không có nhỉ?”

Nói rồi anh ta bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng: “Có điều gần đây em có gặp được một cô gái, em cực kỳ thích cô ấy, cái này có tính không?”

Lục Tân ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, nói: “Có khả năng, cậu thích tới mức nào rồi?”

Tổng giám đốc Tiêu trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, theo bản năng mà nhéo nhéo eo.

“Tôi cũng mới đi chưa đến một tháng mà thôi, mà cậu đã mệt tới cái mức này rồi sao?”

Lục Tân hơi hơi có chút khiếp sợ, chuyện này chứng minh đây hẳn là phải chịu lây nhiễm ở mức độ cao nhỉ?

Tổng giám đốc Tiêu cười hì hì, trên khuôn mặt cũng có chút luống cuống, nói: “Chuyện này, em thật không nghĩ tới… Nên phán đoán như thế nào vậy?”

“Ừm…”

Lục Tân nghiêm túc suy tư một chút, nói: “Cậu thử ở trong lòng mắng cô ta thật thậm tệ xem có được hay không, hoặc là thử gắn cô ta với cảm xúc thật chán ghét ấy?”

Tổng giám đốc Tiêu thực nghiêm túc, sau khi làm thử một hồi, có chút giật mình nói: “Dường như không thể.”

“À.”

Lục Tân nghĩ nghĩ, rất nghiêm túc mà nói: “Vậy cậu quả thực đã phải chịu lây nhiễm rồi.”

Tổng giám đốc Tiêu bị dọa cho run run một chút, chìa khóa xe ở trong tay cũng rớt thẳng xuống đất, hoảng hốt nói: “Lây nhiễm gì cơ?”

“Dựa trên tình trạng bệnh mà nói, hẳn là tình yêu……”

Lục Tân hơi hơi lắc đầu, cảm thấy bản thân mình chơi thằng nhóc này cũng rất vui.

Khi một người chịu lây nhiễm về mặt tinh thần, thì có nghĩa là cảm xúc hoặc tư duy của bản thân đã phải chịu ảnh hưởng, nhất định có chứa phần nào đó sự vặn vẹo hoặc là bị xé rách, không đủ thống nhất, cũng giống như hành vi cực kỳ yêu cô ta vậy, trong nội tâm lại tràn ngập sự căm ghét, cho nên có thể dùng loại phương pháp mẹo nhỏ này để kiểm tra một chút, đương nhiên, tính chuẩn xác cũng không cao đến thế, nhưng đã có thể bài trừ rất nhiều khả năng ẩn tính……

Một nguyên nhân khác khiến cho Lục Tân chắc chắn đó chính là, lây nhiễm đặc thù sao có thể gặp được dễ dàng đến như thế.

Vị tổng giám đốc Tiêu này lại có thể gặp được hai lần……

“A? Hửm? À!”

Tổng giám đốc Tiêu đầu tiên là luống cuống một trận, sau đó anh ta bỗng nhiên phát hiện không hợp lý cho lắm, cẩn thận tưởng tượng lại, mới dần dần nhẹ nhàng thở ra: “Anh làm em sợ muốn chết.”

Sau khi hiểu ra rồi, vẫn lại tiếp tục đề tài ban nãy: “Buổi tối cùng nhau ăn cơm được không?”

“Không riêng gì em, còn có Cao Nghiêm, cùng với một số người bạn khác nữa, trước khi bọn họ vẫn luôn nói với em là nhất định khi nào anh về thì phải hẹn anh trước một bữa đấy, em bị bọn họ thúc giục đến mức đầu cũng lớn thêm hai vòng rồi, khó khăn lắm mới có thể chờ tới lúc anh quay về…”

“Bọn họ hẹn tôi làm cái gì?”

Lục Tân cảm thấy nao nao, có chút nghe không hiểu.

“Chuyện này, có khả năng là muốn nghe anh tư vấn chăng…”

Lời nói của phó tổng giám đốc Tiêu có chút hàm hồ, ánh mắt cũng đang lập loè, nói: “Cụ thể em cũng không rõ lắm.”

“Chuyện này thì thôi đi, tôi tan ca còn phải đến thị trường vật liệu xây dựng nữa, thật sự không rảnh.”

Lục Tân vừa thấy vậy, đã biết anh ta có chuyện còn chưa nói rõ ràng, nhưng sau khi nghĩ nghĩ một hồi, vẫn quyết định rụt rè lắc lắc đầu, nói: “Hơn nữa tôi cũng không quá thích ăn cơm cùng với những người không thân thiết, nếu như bọn họ thực sự có chuyện, cứ bảo bọn họ trực tiếp báo cảnh sát là được, không thành vấn đề đâu.”

Chỉ cần suy nghĩ một chút là biết, bạn bè của phó tổng giám đốc Tiêu, khẳng định cũng là những người có gia thế không bình thường, không có việc gì làm sao có thể mời anh ăn cơm chứ?

Nói không chừng là có liên quan đến cái nghề nghiệp kiêm chức kia của mình.

Thế nhưng bộ phận thông quan đặc biệt đã có quy định, không thể chủ động thừa nhận thân phận của bản thân trước mặt người ngoài được, tuy rằng bởi vì ký ức của phó tổng giám đốc Tiêu không bị tiêu trừ, cho nên ở trước mặt anh ta không cần ngụy trang quá mực, nhưng chuyện này cũng hoàn toàn không có nghĩa là bản thân anh có thể tùy tiện chạy đến mọi nơi rao giảng được…

Cho nên vào những trường hợp như thế này, anh vẫn nên cố hết sức ít đi một chút thì hơn, dù sao thì bản thân anh cũng là người có nguyên tắc mà.

“Chuyện này…”

Tổng giám đốc Tiêu nghe thấy nguyên tắc của Lục Tân rất kiên định, thoáng chần chừ, ngược lại hỏi: “Anh đến thị trường vật liệu xây dựng để làm gì?”

Lục Tân thản nhiên trả lời: “Gần đây tôi định trang trí lại nhà cửa của mình một chút, thật sự quá cũ rồi.”

“Chỉ như thế thôi?”

Tổng giám đốc Tiêu vừa nghe thấy thế, bèn yên lòng, cười nói: “Những chuyện như thế này còn cần anh phải tự mình chạy đi làm sao? Giao cho em là được.”

“Giao cho cậu?”

Lục Tân thực sự cảm thấy có chút kỳ quái, không nghĩ tới điểm này.

“Anh định trang trí như thế nào, cứ trực tiếp nói cho em là được, em tìm người đi làm.”

Tổng giám đốc Tiêu cười nói: “Anh vì công ty của chúng ta mà lao lực đến như vậy, công ty giúp anh trang trí một cái nhà ở mà thôi, không phải là chuyện nên làm hay sao?”

Đề nghị này, thực sự làm cho Lục Tân rất động lòng, sau khi trầm ngâm một chút, bèn đưa danh sách cho anh ta.

“Cứ chọn mua những thứ ở trên này, sắp xếp công nhân trang trí là được.”

Sau đó nói: “Buổi tối đi đâu ăn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận