Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1109: 37 820 000 000 (2)

Lục Tân nghe xong chuyện này, thực sự có hơi nhíu mày lại, có chút nghiêm túc.

Lại có người xen ngang câu chuyện, vội vã nói: “Tôi cũng có một chuyện lạ, gần đây tôi có đi đến một công trường, có tới gần một bãi tha ma……”

“Để tôi nói tôi nói, chuyện này của tôi là quan trọng nhất, đại sư Lục cầu xin cậu hãy cứu tôi với, trước kia tôi có đắc tội với một tên thầy bói, ông ta nói phải hạ bùa chú lên người tôi, phá tài vận ba mươi năm của tôi, kết quả trong khoảng thời gian gần đây tôi đã bị mất đi không biết bao nhiêu hạng mục, đã sắp không chịu nổi nữa rồi…”

“Còn có tôi còn có tôi, đại sư Lục ơi mỗi ngày tôi đều nằm mơ thấy bị quỷ đánh…”

“Đại sư Lục, gần đây tôi thường xuyên bị đau eo, buổi tối không ngủ được, cảm giác sự oai phong trên giường cũng không bằng trước kia……”

“Đại sư Lục, ngài có thể xem chỉ tay giúp cho tôi được không?”

“Đây đều là trò đùa gì vậy chứ…”

Một chút hứng thú Lục Tân vừa mới gợi lên được, đều bị sụp đổ ngay lập tức.

Anh thế mới biết vì sao phó tổng giám đốc Tiêu lại vội vã mời anh ăn cơm đến như thê, hóa ra đã gom được nhiều vấn đề như thế rồi.

Bọn họ thực sự cảm thấy bản thân đã gặp phải ô nhiễm đặc thù, muốn mời bản thân anh giải quyết sao?

Nhưng những việc này, vừa nghe đã thấy không đáng tin cậy chút nào rồi…

Đặc biệt là cái người hỏi anh có thể xem chỉ tay cho người ta không kia, có thể tôn trọng tính chuyên nghiệp của chức vụ anh một chút được không?

Bản thân anh hiện tại tốt xấu gì cũng đường đường là đội trưởng Đơn Binh của một tiểu đội, là nhân tài đặc thù bậc sáu của Thanh Cảng, mấy cái chuyện lung tung rối loạn kia…

Ánh mắt anh không khỏi liếc về phía phó tổng giám đốc Tiêu một cái, trong đó đã có chút oán trách.

Phó tổng giám đốc Tiêu cũng xấu hổ cúi đầu, rất rõ ràng là chính anh ta cũng không ngờ được, thời điểm trước kia khi bọn họ kể chuyện với anh, mỗi một người miêu tả còn đáng sợ hơn so với người sau, nhưng hiện giờ ở trước mặt Lục Tân, bọn họ vừa nói trọng điểm ra, lại tự dưng mang đến cho người ta cảm giác không đáng tin cậy một chút nào…

“Đinh linh linh…”

Cũng vào thời điểm mọi người mỗi người một miệng, tôi một lưỡi, nói hăng say, Lục Tân muốn chạy lại tìm không ra lý do, điện thoại anh bỗng nhiên vang lên.

Lục Tân vội nhân cơ hội mà đứng lên, chỉ chỉ vào điện thoại, sau đó đi ra phía bên ngoài cửa hàng.

Sau khi nhận điện thoại, bên trong ống nghe truyền đến giọng nói của Hàn Băng: “Đồng chí Đơn Binh, chuyện trang trí nhà cửa tôi đã xin được chỉ thị rồi.”

“Ngài Tô đã tự mình gật đầu, để cho người của bộ phận thông quan đặc biệt chúng ta tới phụ trách việc trang trí của anh.”

“Ngài Tô?”

Lục Tân cũng hơi hơi lắp bắp kinh hãi, bản thân anh cũng chỉ là trang trí lại nhà cửa một chút mà thôi, làm sao mà tự dưng phải xin đến tận người nào đó của Thanh Cảng thế.

“Đúng vậy.”

Giọng nói của Hàn Băng có vẻ có chút nhẹ nhàng, trong đó cũng kèm theo cả sự vui vẻ, cô ấy dừng một chút, cười nói: “Hơn nữa, giáo sư Bạch nói, bởi vì anh là nhân tài đặc thù cấp sáu của Thanh Cảng chúng ta, cho nên phần lớn chi phí trang trí lại nhà ở của anh sẽ do Thanh Cảng gánh vác.”

“Chúng tôi sẽ chi trả 90% cho anh.”

“Nói cách khác, nhân công miễn phí, những phí tổn bên trong, anh cũng chỉ phải chi trả 10% mà thôi.”

“Còn có loại chuyện tốt như thế này?”

Lục Tân nghe xong, tâm trạng trong nháy mắt cũng trở nên tốt hơn.

Ngay từ đầu anh đã định là tự dùng tiền của bản thân đi trang trí nhà ở rồi, không ngờ tới có thể tiết kiệm được một khoản lớn như thế.

90%, bốn bỏ năm lên chính là bao trọn rồi mà.

“Đúng vậy, Bộ phận thông quan đặc biệt Thanh Cảng chúng ta, phúc lợi đối với nhân viên trước giờ vẫn luôn rất hào phóng.”

Hàn Băng vui vẻ cười cười, lại nói: “Tôi đã giúp anh tính toán qua rồi, từ danh sách anh gửi cho tôi lúc nãy, nếu như bớt đi phần nhân công cùng với phí vận chuyển từ các nơi về đây, chỉ tính toán 10% phí tổn thôi, vậy thì anh chỉ cần lấy ra…”

Cô ấy hơi hơi dừng lại một chút, báo ra một con số: “37 tỷ 824 triệu 651…”

“Số lẻ cũng có thể bỏ qua đi, cứ tính 37 tỷ 820 triệu là được rồi.”

“À ờ…”

Lục Tân theo bản năng mà đồng ý, bỗng nhiên cảm giác có điều gì đó không đúng, giọng nói cũng theo bản năng mà cao lên không ít: “Cô nói là bao nhiêu cơ?”

Mười phút sau, thời điểm Lục Tân quay trở lại, anh vẫn còn cảm giác bản thân đang dẫm lên bông.

Không chân thật.

Tất cả những chuyện này đều quá không chân thật.

Bản thân mình cũng chỉ là muốn trang trí lại nhà ở mà thôi, vì cái gì lại xuất hiện cảm giác như muốn mua lại toàn bộ thế giới thế này?

Chẳng lẽ là Thanh Cảng đang lừa dối mình ư?

Suy nghĩ này rất nhanh đã bị anh tự mình bác bỏ, anh tin tưởng Hàn Băng, cũng tin tưởng đám người trong Bộ phận thông quan đặc biệt của Thanh Cảng kia.

Cho dù thế nào thì bọn họ cũng không thể nào mơ tưởng đến vài đồng tiền của mình được.

Cho nên, thứ xảy ra vấn đề chính là bên phía mẹ anh sao?

Sự lựa chọn của bà ấy, vì cớ gì mà đều là những vật liệu quý như thế?

Hoàn toàn dát vàng lên toàn bộ nhà ở cũng không đắt đến như thế đâu nhỉ?

Nghĩ tới con số tổng cộng phí dụng cho việc trang hoàng lại nhà cửa Hàn Băng vừa mới nói với anh, lại nghĩ tới tài khoản tiết kiệm trong ngân hàng của mình, còn có tiền thù lao cho nhiệm vụ còn chưa tới tay, cùng với những cái bao lì xì vừa mới thu về chưa kịp ấm tay còn đang được đặt trong ngăn kéo phòng làm việc kia, trong lòng anh đã có chút tuyệt vọng.

Mệt mỏi, thật sự mệt mỏi…

Phụ nữ ấy, vì cớ gì đều tiêu tiền nhiều như thế chứ?

Thật sự không muốn trang trí nữa đâu…

Nhưng điểm mấu chốt là, bản thân anh hiện tại không thể liên lạc với mẹ được, hơn nữa anh đã chính miệng đảm bảo với bà ấy sẽ theo những gì mà bà ấy nói để trang trí lại nhà cửa rồi.

Tâm trạng cực độ uể oải, trong ánh mắt dường như thoáng xuất hiện những hạt màu đen đang chậm rãi chuyển động…

Có điều rất nhanh sau đó, anh đã lại khôi phục như lúc ban đầu, cảm thấy việc này còn không đáng để phẫn nộ.

Chỉ là, quả thực cảm thấy mệt tâm vô cùng…

“Anh Tiểu Lục, anh… Làm sao vậy?”

Xung quanh bàn tròn, phó tổng giám đốc Tiêu cùng với một đám bạn bè không ra sao kia của anh ta, đều khẩn trương mà nhìn về phía Lục Tân.

Bọn họ cũng đều nghe được vừa rồi lúc Lục Tân ở bên ngoài nhận điện thoại, bỗng nhiên giọng nói cao vút lên, hiện tại lại còn nhìn thấy dáng vẻ tái nhợt như mất hồn, khuôn mặt tái nhợt, tầm mắt mơ hồ, không một không biểu cảm của anh, dường như anh đang phải chịu đựng một cú sốc tinh thần cực lớn vậy…

“Chuyện này…”

Nghe thấy phó tổng giám đốc Tiêu nói, Lục Tân mới hơi hơi hồi thần lại, đôi mắt đảo qua nhóm người này, thái độ bỗng nhiên tốt lên một chút.

“Vừa rồi dường như mấy người đều nói bản thân đang gặp phải chút chuyện lạ có đúng không?”

Thân thể anh cúi về phía trước một chút, mười ngón giao nhau với nhau, chậm rãi nói: “Dựa trên mặt mũi của tổng giám đốc Tiêu, tôi có thể xem xét giúp cho các người.”

Một đám người vốn đều vừa cả kinh, hiện tại vẻ kinh ngạc vui sướng cũng chậm rãi sống dậy trên khuôn mặt.

“Thế nhưng…”

Giọng điệu của Lục Tân hơi trầm xuống, chỉ ra trọng điểm: “Chuyện đi làm thêm này, tôi cũng phải lấy tiền đấy…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận