Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 97: Không cần thiết phải làm ầm ra như vậy

"Điều này…"

Ông Hứa và giám đốc Lưu ở bên nhìn thấy bộ dạng của Lục Tân, trong lòng đều nảy sinh chút kỳ lạ.

Sự ủy thác cá nhân tương tự, họ đương nhiên từng làm qua không ít; có mời người đến thành phố cổ để tìm kiếm một số thứ, có nhờ người khác giải quyết giúp một số chuyện mờ ám. Nhưng mỗi lần như vậy, họ đều lo lắng, chỉ sợ sẽ tìm phải những người vô trách nhiệm, giải quyết ứng phó với sự giao phó của họ. Nhưng ai có thể ngờ rằng bây giờ họ lại gặp được một người mà tinh thần trách nhiệm thực sự là quá nhiều...

Cũng đã nói là đã kết thúc và bằng lòng thanh toán thù lao. Nhưng anh ngược lại không chịu từ bỏ?

Trong chốc lát, vẻ mặt ông Hứa có chút lúng túng, lông mày nhíu chặt, hồi lâu không lên tiếng.

Ngược lại là giám đốc Lưu béo, nhìn thoáng qua đã thấy ông Hứa hình như còn có ẩn tình khác, chỉ là không muốn người khác xen vào, vì vậy ông ta lập tức cười hòa giải: "Đồng chí Lục thật sự là một người có trách nhiệm, nhưng nếu người ủy thác đã nói như vậy rồi, vậy…"

Lục Tân cau mày, nói: "Trong hợp đồng có ghi sao?"

Giám đốc Lưu béo nghẹn họng.

Đây vốn là một bản hợp đồng cứu người, nào có viết điều này?

Huống chi, bản thân cũng chưa từng nghĩ sẽ xảy ra tình huống như vậy...

... Có điều, về sau phải thêm vào hợp đồng.

Ông Hứa hơi nhíu mày, không biết ông ta nghĩ gì, chỉ là sắc mặt hơi trở nên lạnh đi, giọng nói cũng hùng hồn hơn: "Đồng chí Lục, con gái tôi đã không có vấn đề gì, chuyện giao phó cho cậu cũng đã kết thúc, để cảm tạ ơn cứu mạng của cậu, tôi sẵn lòng gia tăng gấp đôi thù lao cho cậu, nhưng tôi hy vọng chuyện này sẽ kết thúc tại đây, và cậu có thể trở về được rồi..."

"Gấp đôi?"

Giám đốc Lưu béo gật đầu, nhìn Lục Tân, dường như cho rằng điều này rất tuyệt.

Thế nhưng Lục Tân vẫn lắc đầu, nói: "Tôi không làm vì thù lao của ông, chỉ là tôi sẽ không lấy không thù lao của ông."

Bầu không khí đột nhiên trở nên hơi căng thẳng.

Ông Hứa đột nhiên có vẻ uy nghiêm hơn, trầm lặng nhìn Lục Tân, như muốn nhìn thấu suy nghĩ thực sự của anh.

"Ba, mọi người vẫn còn nói cái gì vậy?"

Cũng ngay lúc này, một câu hỏi đột ngột vang lên trong phòng khách của biệt thự, chỉ thấy Hứa Tiêu Tiêu lúc này đã mặc áo ngủ bên ngoài, khoác thêm chiếc áo len thật dày, đã đi tới cửa, mặt lộ ra vẻ hơi bực mình, thúc giục: "Mau đuổi bọn họ đi đi, bây giờ chúng ta phải lập tức đi... Nếu không, đêm nay chúng ta không thể vào thành phố chính..."

Mặc dù có chút nóng nảy, nhưng trong tiềm thức cô ta vẫn che giấu một phần nội dung, giống như sợ một người ngoài như Lục Tân nghe thấy.

Lúc này, cô em gái đang nép vào khung cửa bên cạnh cười khúc khích, vòng vo:

"Họ đang gấp đến một nơi gọi là cảng Bạng Phụ để lấy đồ, bây giờ đang vội vã muốn đuổi anh đi..."

Lục Tân bình tĩnh nghe em gái nói, sắc mặt tối sầm lại.

Mà ông Hứa đương nhiên không biết Lục Tân đã hiểu rõ mọi chuyện, lúc này mới cau mày lãnh đạm nói: "Đợi thêm lát nữa, Tiêu Tiêu con đi gọi điện sắp xếp trước, đồng chí này dường như không hài lòng với mức thù lao mà chúng ta đưa ra.”

Nghe vậy, Lục Tân không khỏi nhíu mày: Đây không phải là đổ oan cho người ta sao?

Anh ngẩng đầu ông Hứa và nói: "Tôi chỉ hy vọng có thể giải quyết sự việc nguồn lây nhiễm..."

Anh muốn nói rằng thứ như vậy quá nguy hiểm, nếu có vấn đề xảy ra, có thể không chỉ hại chết mỗi cha con các người.

Nhưng lại cho rằng họ không thể không hiểu.

"Không có nguồn lây nhiễm nào cả."

Ông Hứa cau mày, ngắt lời anh: "Đồng chí Lục, đây chỉ là phỏng đoán của riêng cậu..."

Lục Tân nhíu mày, đang suy nghĩ nên nói thế nào, thì thấy người phụ nữ mặc áo khoác dày cộp bước nhanh ra khỏi cửa, cau mày nói: "Tôi đã nghe qua ba nói về anh, anh đã cứu mạng tôi, để cảm tạ ơn cứu mạng của anh, cũng để sau này anh không nói bậy, tôi có thể đưa cho anh ba trăm ngàn tệ, chuyện này dừng lại tại đây, anh cũng đừng quá tham lam..."

"Ba trăm ngàn tệ..."

Lục Tân hơi giật mình: "Những người này kiếm tiền dễ dàng như vậy sao?"

Sau đó anh lắc đầu và nói: "Ba trăm ngàn tệ là rất tốt, nhưng mà..."

Nhưng anh còn chưa kịp giải thích, vẻ mặt của cô gái đột nhiên thay đổi, móc ra một khẩu súng lục từ bên dưới lớp áo khoác, lạnh lùng chĩa vào Lục Tân, nói: "Anh đừng tưởng rằng chúng tôi đến từ thành phố chính là không hiểu mấy trò lừa gạt của các người. Anh có biết dù cho bây giờ tôi có nổ súng bắn chết anh, sau khi trở về thành phố chính, sở hành chính cũng sẽ không cho rằng tôi có tội không?"

"Điều này…"

Đột nhiên thấy cô ta móc súng ra, giám đốc Lưu béo vội vàng lùi về sau.

Ngay cả Ông Hứa cũng cau mày, như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không mở lời, chỉ nhìn Lục Tân.

Ở phía xa, nhân viên y tế cũng hơi có chút kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng lại có vẻ như không có gì làm lạ.

Lục Tân đứng yên nơi đó, hơi nhíu mày.

Khi ánh mắt anh nhìn qua, cô gái tên Hứa Tiêu Tiêu cũng đang lạnh lùng nhìn lại.

Lục Tân phát hiện thấy hai mắt cô ta lúc này hơi đỏ lên, mơ hồ có chút hưng phấn cùng lạnh lùng, có thể dám chắc lúc này quái vật tinh thần trên người cô ta đã bị tiêu trừ, người cũng đã tỉnh táo lại, nhưng vẫn có cảm giác khiến người ta cảm thấy rất mãnh liệt lại kích thích.

"Mặc dù quái vật tinh thần đã được xử lý sạch, nhưng vẫn bị ảnh hưởng nào đó?"

"Hoặc là..."

"Tôi không có thời gian dài dòng với anh!"

Ngay khi Lục Tân đang suy nghĩ về điều đó, cô gái kia đã tháo khóa bảo vệ trên súng.

Giọng cô ta lạnh lùng, chân mày nhăn lại: "Bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn, lập tức cầm tiền và xéo đi, hoặc là..."

Những lời phía sau cô ta không nói Lục Tân cũng hiểu.

Giám đốc Lưu béo ở bên không khỏi xen vào: "Đồng chí Lục, không đến mức làm ầm thành ra thế này..."

Ông Hứa cũng dừng cây gậy trong tay và chậm rãi nói: "Đồng chí Lục, chúng ta vốn có thể không cần phải làm căng như vậy."

Nghe xong lời bọn họ nói, một lúc sau Lục Tân mới chậm rãi gật đầu, nói: "Quả thật không cần thiết."

Khi Hứa Tiêu Tiêu đang đứng ở thế trên nghe thấy lời này, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười khẩy.

Cũng chính lúc này, cô ta đột nhiên nhìn thấy Lục Tân đang ngẩng đầu nhìn về phía mình với vẻ mặt lo lắng.

Điều này khiến cô ta hơi ngẩn ra.

Sau đó cô ta đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh yếu ớt thổi qua, ngay sau đó khẩu súng trong tay đột nhiên tự chuyển động, rõ ràng là một khẩu súng hoàn chỉnh, nhưng lúc này, nòng giảm thanh, cò súng, lò xo, nòng súng, băng đạn, thậm chí là viên đạn đều giống như có sinh mệnh riêng của mình, bay lên một cách khó hiểu, phân tách ra thành từng bộ phận, biến thành một đống linh kiện và rơi xuống đất.

Cảnh tượng kỳ lạ này khiến cô sợ hãi hét lên và nhanh chóng lùi lại.

Nhưng ngay lập tức, tiếng la hét của cô ta lại biến thành tiếng thét chói tai.

Bởi vì sau khi khẩu súng trong tay cô ta tự động rơi vãi xuống đất, thứ tiếp theo vương vãi trên mặt đất chính là ngón tay của cô ta.

Từng ngón một.

Rơi xuống đất máu chảy đầm đìa và rơi chung với các phụ kiện của súng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận