Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 430: Cô ta lại đói bụng rồi (2)

Đến lúc này, Lục Tân cuối cùng cũng ngạc nhiên hỏi: “Ả ta còn sống sao?”

“Còn sống, ả đáng chết này còn sống…”

Bà cụ khàn giọng kêu, dường như cậu bé kỳ lạ bên người bà ta cũng bị dọa sợ:

“Người phụ nữ này, hại chết bốn người con trai của tôi…”

“Vừa quay đầu đi, ả ta lại cấu kết với con trai nhà trưởng thôn…”

“Không biết xấu hổ, ả ta đáng chết. . .”

Giọng điệu của bà cụ ngày càng cuồng loạn, Lục Tân móc móc lỗ tai, lông mày cũng nhíu lại.

“Bác đừng vội, từ từ nói một chút, nói càng tỉ mỉ càng có lợi cho việc giải quyết…”

Anh ôn hòa cười với bà cụ, đồng thời lấy ra cuốn sổ nhỏ của mình.

Chững chạc đàng hoàng, vô cùng chuyên nghiệp.

Bà cụ nhìn anh ngồi trên ghế, chuẩn bị ghi chép, trong lòng luôn cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng thật ra cũng bị nét mặt ôn hòa của anh ảnh hưởng. Bà im lặng một lúc, sau đó mới âm u cất lời, tốc độ nói đúng là chậm hơn rất nhiều: “Người phụ nữ kia chính là quỷ…”

Giọng của bà ta khẽ run run, nhưng đây không phải sợ hãi, mà là căm thù tới cực điểm, theo bản năng mà nghiến răng.

“Từ khi ả ta đến, thôn của chúng tôi chưa từng có chuyện tốt đẹp nào, ả ta…”

“Ả ta hại chết bốn người con trai của ta, còn quyến rũ người trong thôn. Thậm chí… thậm chí ngay cả đứa cháu này của tôi ả cũng không tha…”

“Cậu… nếu cậu không đi thì cũng sẽ bị ả ta quyến rũ. Cậu không biết tả ta xấu đến mức nào!”

“Bây giờ người trong thôn đều bị ả ta mê hoặc, đều đi theo ả ta…”

“Không phải vừa rồi cậu hỏi bọn ta, vì sao ăn không đủ no đúng không?”

“Bà cụ đột nhiên quay đầu nhìn về hướng Lục Tân, nếp nhăn trên mặt giống như những con giun, từ từ vặn vẹo: “Bởi vì tất cả đồ tốt trong thôn đều để ả ta ăn. Ả ta muốn ăn ngon, muốn uống đồ tốt, trứng gà, heo con trong thôn đều để cho ả ta ăn. Đứa bé nhà trưởng thôn… Phì. Trước kia con trai cả của tôi mới là trưởng thôn, bị hai đưa con trai nhà ông ta đoạt đi…”

“Thậm chí bọn họ còn dùng lương thực ra ngoài đổi đồ ăn ngon cho ả ta…”

“Cũng chỉ có vài mẫu đất, một năm có thể thu hoạch được bao nhiêu lương thực, còn bị đám cưỡi mô tô cướp, còn lại… cũng đều bị phá hoại hết…”

“Ả ta còn không hài lòng, còn muốn ăn tốt nhất. . .”

“Cậu nói xem. . .”

Nói đến đây, ánh mắt của bà ta trở nên âm u, tầm mắt dường như là bị cái bóng mơ hồ, trùm lên Lục Tân:

“Tất cả lương thực, gà con, heo dê, đều ăn sạch, bọn họ sẽ cho ả ta ăn cái gì?”

“À cái này. . .”

Lục Tân nghe đến đây đều hơi bối rối, động đậy mũi lẩm bẩm: “Tôi nói sao lại thơm thế chứ…”

Bà cụ im lặng, dường như cảm xúc lập tức bị Lục Tân cắt ngang.

Lục Tân cúi đầu, viết lung tung trên cuối sổ nhỏ một lúc rồi ngẩng đầu lên nói:

“Cho nên, cũng vì nguyên nhân này mà mọi người không cơm ăn? Khó trách rất nhiều người thoạt nhìn đều giống suy dinh dưỡng.”

“Chỉ là. . .”

Anh vò đầu một cái, hỏi: “Nhưng vấn đề cơ thể không cân đối là do đâu, bệnh xương sụn hay sao?’

“Loại bệnh này chắc hẳn là không thuộc về phạm trù tinh thần ô nhiễm, chẳng lẽ bệnh này còn lây chéo?”

“Là ả ta. . .”

Không biết có phải là bà cụ càng ngày càng cảm thấy Lục Tân không đáng tin cậy hay không mà giọng nói nhỏ hơn rất nhiều, không kích động như lúc nãy nữa, chỉ là bĩu môi nói: “Đều là do người phụ nữ này. Ả ta đã mê hoặc tất cả những người trong thôn..”

“Ả ta còn muốn hại cháu trai bé bỏng của tôi. Nhưng cháu trai tôi không phải là người của ả ta…”

“Ả ta muốn hại cháu trai của tôi. . .”

“Ôi. . .”

Lục Tân nhìn dáng vẻ lải nhải không ngừng của bà ta, cảm thấy đã không thích hợp để ép hỏi nữa.

Anh chỉ ghi chép lại trên cuốn sổ nhỏ loại hình là: “Cảm xúc của người trong cuộc không ổn định, không thể tiến hành điều tra chi tiết hơn.”

Sau đó anh rơi vào trầm tư, suy nghĩ loại ô nhiễm như thế nào mới có thể tạo nên tình huống này.

“Két”

Cũng đúng lúc này, em gái chợt từ nóc nhà bò đến cạnh cửa, treo người xuống nhìn qua kẽ hở trong khung cửa ra ngoài. Sau đó, trên khuôn mặt của cô hiện lên một loại vui vẻ không kiềm chế được, quay đầu nhìn về phía Lục Tân, dùng sức đè con gà đang kêu thảm thiết trong tay.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong căn phòng nghe hết sức thê thảm.

“Đến rồi sao?”

Lục Tân vểnh tai lên nghe thấy những tiếng răng rắc của từng bước chân vỡ nát vang lên từ bên ngoài cách đó không xa.

Trong phòng có ánh đèn còn bên ngoài lại là một màu đen kịt, nhìn không thấy bất cứ thứ gì.

Nhưng trực giác của Lục Tân mách bảo rằng, bên ngoài căn nhà này, từ tất cả các ngõ ngách đều có bóng người đang từ từ xuất hiện.

Cơ thể còng lưng của bọn họ, kéo theo đôi chân của mình, từng bước, từng bước xuất hiện dưới ánh trăng máu.

Có thể thấy được, ánh mắt của bọn họ cũng hơi phát sáng, cầm đủ loại vũ khí trong tay.

Có người cầm gậy dài cột dao găm, có người mang theo dao phay, có người cầm cục gạch.

Bọn họ yên tĩnh, lặng lẽ đến gần căn nhà này.

Động tác thong thả, giống như đang đi săn thú.

Hình như bà cụ cũng đã nhận ra động tĩnh bên ngoài, trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị:

“Cậu xem, người phụ nữ kia lại đói bụng. . .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận