Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 944: Đại ca nhà tôi rất trâu bò (1)

“Hình như đây không phải trọng điểm...”

Nhìn Hàn Băng cố ý làm bộ như không sao, Lục Tân tấm tắc bảo lạ.

Thật ra kỹ năng của Hàn Băng rất tốt, nhưng cô ấy lại không biết kỹ năng của mình tốt.

Bây giờ dám ra tay đánh nhau, là vì cô ấy không ngại thể hiện bản chất chân thất của cô ấy trước mặt anh sao?

Ngẩng đầu nhìn về phía trước, anh chỉ thấy Bích Hổ đang tung bay lên xuống trong đám người.

Tuy rằng đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng Lục Tân lại phải thừa nhận rằng nhìn người hệ Người Nhện đánh nhau là một chuyện rất vui mắt.

Bích Hổ đang điên cuồng lấy một địch trăm trong đám người, mỗi một động tác đều cực kỳ chuẩn xác.

Quyền, chân, khuỷu tay, đầu, mông, tất cả các bộ phận trên cơ thể, thậm chí đến cả bình rượu, ghế dựa, cái đĩa, cá hầm ớt cũng biến thành mười tám loại vũ khí bên cạnh, tất cả đều được gã lợi dụng hết sạch, đánh qua đánh lại trong đám người, , động tác sắc bén linh hoạt giống một con quỷ.

Nhưng dù vậy lại chẳng hề thiệt thòi chút nào, gã hung dữ nện lần lượt từng người đang điên cuồng ngã xuống đất, lăn lộn trên đất kêu rên.

Ngay từ đầu mấy chục người xông vào đánh gã, nhưng sau đó lại đổi ngược lại.

Bởi vì quá nhiều người, rất nhiều người vốn không biết mình đang đánh ai, hơn nữa phản ứng của họ rất chậm chạp, tính tình nóng nảy, thấy có người đánh nhau thì lập tức xen vào góp vui, thỉnh thoảng có rau xanh, que nướng, giày, quần lót gì đó bay phấp phơi giữa trời.

“Nhìn tư thế này e là sở cảnh vệ không đến, là không xong việc được đâu...”

Lục Tân là người thành thật, nào đã nhìn thấy cảnh tượng đánh nhau điên cuồng như vậy, không khỏi lắc đầu.

Nhưng mà anh cũng ý thức được nếu cứ tiếp tục như vậy ngược lại càng tiện cho nhóm anh quan sát xem hiệu suất của cơ quan chấp pháp ở thành phố Hắc Chiểu.

Nếu không muốn để lộ thân phận, vậy thì cần phải rời đi ngay trước khi người của sở cảnh vệ đến, nếu thế cũng không sao cả.

“Anh ơi, những người đó đang nhảy múa...”

Em gái xuất hiện ở trên đỉnh lều, hưng phấn nhìn Lục Tân: “Chúng ta cũng vào trong đó thôi!”

Lục Tân khẽ lắc đầu với em gái, đánh tan suy nghĩ này của cô.

Anh là đội trưởng, dù sao thì cũng là lãnh đạo, sao có thể tùy tiện đánh nhau với người khác thì sao?

Với lại, anh cũng đâu giỏi đánh nhau.

Ngộ nhỡ đánh chết người thì phải làm sao bây giờ?

Trong chuyện này, Bích Hổ mới là người chuyên nghiệp, nhìn gã ra tay tàn nhẫn nhưng thực tế chỉ để lại những vết thương nhẹ.

“Bằng !” “Bằng !” “Bằng !”

Cảnh tượng náo nhiệt này nhanh chóng vượt ra khỏi dự đoán của Lục Tân, ban đầu anh vốn muốn xem thử mất bao lâu thành phố Hắc Chiểu mới có động thái, anh không ngờ rằng mình không chờ được cảnh sát thành phố Hắc Chiểu, nhưng lại bất ngờ nghe thấy tiếng súng vang lên từ quán rượu bên cạnh.

Tiếng súng điếc tai cực kỳ có sức uy hiếp, những người đang điên cuồng lao vào đánh nhau lập tức sợ hãi.

Ngay lúc đó, có một đám người trong quán rượu bên cạnh vọt đến đây, trong tay ai nấy đều cầm đao, côn, gậy gộc.

Cầm đầu là hai người trẻ tuổi có dáng người xốc vác, trong tay đều cầm súng, bắn bằng bằng vọt vào trong đám người, lập tức bắn vào những tên đang đánh nhau tối tăm mịt mù, nhưng không biết tại sao những người đang đánh nhau đột nhiên ôm đầu gào la đau đớn.

“Là ai đang gây chuyện?”

Một giọng nói cực kỳ bình tĩnh vang lên từ trong quán rượu.

Âm thanh này có sức uy hiếp giống như là tiếng súng, có không ít người đỏ mắt đột nhiên lấy lại phản ứng.

Vẻ mặt họ hốt hoảng, vội vàng ném vũ khí trong tay xuống, run rẩy xoay người.

Đi xuống từ trên lầu là một người đàn ông trung niên mặc áo gió màu đen, đầu đội mũ, nhìn có vẻ như chân cẳng ông ta không tốt, tay chống một cái gậy có những hình hoa văn bằng bạc tinh xảo, đi chỉnh giữa hai hàng đàn em đã chia ra hai hàng chỉnh tề, đi đến trước mặt đám người.

Đôi mắt hẹp dài đảo trái đảo phải, độ ấm xung quanh đột nhiên giảm xuống.

Có không ít người xấu hổ nhìn vào bên trong, ánh mắt lập tức tập trung trên người Bích Hổ.

Không còn cách nào khác, những người này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều theo bản năng cúi thấp đầu, chỉ có mình Bích Hổ còn đang đấm cái tên bắt cô bé hát rong hát nhưng lại không trả tiền, lục soát người anh ta, vì thế gã lập tức trở thành hạc trong bầy gà.

Thấy nhiều người nhìn về phía mình như vậy, gã cũng chẳng kịp tránh.

Bích Hổ ném người trong tay xuống, chỉ chăm chăm mở ví anh ta rút một tờ tiền giấy mười đồng trong ví ra, sau đó ném ví tiền lên người anh ta lại.

Lúc này gã mới xoay người, nhìn về phía đám người đi xuống từ trên lầu, nói: “Tôi chính là người gây ra vụ đánh nhau trong thành phố, sao nào?”

“Rột rột...”

Gã còn chưa dứt lời thì đột nhiên có vài khẩu súng đồng loạt chĩa thẳng vào mặt gã.

“Thì ra là người ở bên ngoài đi vào giễu võ dương oai…”

Hai người trẻ tuổi cầm súng đứng đầu, người trọc đầu xăm hình cong môi, lóe lên vẻ tàn độc.

Anh ta đảo mắt đã nhìn thấy được người mặc áo sơ mi trắng, trên cổ có hình xăm đang bị đánh, cất giọng nói: “Tôi không biết sao các người lại đánh nhau, nhưng anh có biết những người này là người của chúng tôi, thế mà anh lại dám đánh họ bị thương…”

“Có biết điều này chứng tỏ hậu quả gì không?”

Ngay khi Bích Hổ bị súng chĩa vào người, gã đã lập tức giơ tay lên.

Nhưng khí thế lại chẳng hề thua kém, nghiêng đầu nói: “Đánh thì đánh thôi, lo gì hậu quả?”

“Ha ha...”

Một người có thân hình cao lớn quấn chặt áo lông vũ cười khẩy một tiếng, lạnh lùng nói: “Người Đàn Gia chúng tôi, chỉ cần dậm chân một cái là thành vệ tinh 3 thành phố Hắc Chiểu đều phải run bần bật, chỉ một tên ngoại lai như anh dám làm người chúng tôi bị thương, anh nói xem có hậu quả gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận