Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 340: Nhiệm vụ song song (2)

“Được rồi.”

Đến lúc này, Lục Tân mới xem như thực sự yên tâm.

Kênh luôn được giữ kết nối nhưng đã điều chỉnh hình thức trò chuyện để tránh làm ảnh hưởng đến đối phương.

Xác định trong kênh nói chuyện đã yên tĩnh lại, Lục Tân hơi hơi duỗi lưng một cái, quay đầu nhìn về phía cô bé kia.

Cô bé đang đưa lưng về phía Lục Tân, ngồi quỳ chân ở trên thảm, nghiêm túc ghép từng mảnh Lego trong tay. Tính thời gian, Lục Tân nhớ từ lúc mình giành điều khiển từ xa của cô bé đến giờ, tối thiểu cô bé đã chơi năm, sáu tiếng. Thế mà vẫn chưa chán.

“Vũ khí hạt nhân của Thanh Cảng. . .”

Lục Tân nghĩ đến biệt danh của cô bé, khẽ lắc đầu.

Cô bé xinh đẹp như vật, thoạt nhìn rất vô hại, thậm chí còn rất đáng yêu. Tại sao lại có biệt danh như vậy?

Mặc dù miêu tả của Trần Tinh đã làm Lục Tân hiểu rõ sự đáng sợ của cô bé, nhưng anh vẫn không thể liên hệ hai thứ lại với nhau.

Tuy nhiên, ăn ngay nói thẳng, mình chỉ cần ở chỗ này cùng cô bé; lúc cần thiết thì thay Trần Tinh nói chuyện với cô bé mấy câu đã được tính là một nhiệm vụ cấp B, nhận thù lao mấy trăm nghìn. Thật là một nhiệm vụ rất tốt, giá cả so sánh rất cao…

Chỉ là không biết phải ở bên cạnh cô bé bao lâu thì mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.

Đúng lúc Lục Tân đang suy nghĩ, đèn trong phòng đang sáng đột nhiên trở nên mờ đi, dần dần tối lại.

Từ sáng chói trở nên dịu nhẹ, nhưng lại không biến mất, giống như độ sáng đã được tính toán cẩn thận.

Lục Tân đang không biết đã xảy ra chuyện gì, anh nhìn thấy cô bé đang ngồi xổm chơi trên sàn nhà nhẹ nhàng ngẩng đầu lên. Sau khi chú ý đến sự thay đổi của ánh đèn, cô bé do dự một chút rồi bỏ đồ chơi trong tay xuống, cả người nhẹ nhàng bay vào trong nhà vệ sinh.

Nửa ngày sau, bên trong truyền đến tiếng tắm rửa xối nước ào ào.

“Hả, đây. . .”

Da đầu Lục Tân tê rần, cơ thể cứng đờ đi đến giúp cô bé đóng của nhà vệ sinh.

Một giây trước khi đóng cửa, Lục Tân nhìn thấy Oa Oa đứng dưới vòi sen đang nhìn anh bằng một ánh mắt khó hiểu, tò mò nhìn anh.

Anh xấu hổ khoát tay một cái: “Phải đóng của”, đồng thời chuyển tầm mắt sang chỗ khác.

Sau bảy phút lại mười lăm giây, cô bé cởi quần áo mùa thu ra, thay một bộ đồ ngủ.

Sau đó cô bé đi thẳng tới trước giường, lặng lẽ chui vào trong chăn.

“Buồn ngủ rồi à?”

Nhìn cô bé yên tĩnh nằm trên giường, Lục Tân hơi ngạc nhiên.

Trong thời gian ngắn, anh không biết phải làm sao. Mình ngủ như thế nào đây?

“Đã sắp xếp ổn thỏa cho anh một căn phòng ở tầng tiếp theo. Bây giờ anh có thể đi đến đó để nghỉ ngơi.”

Trong kênh nói chuyện, giọng của Trần Tinh: “Oa Oa vẫn luôn có một bảng giờ giấc nghỉ ngơi, cô bé vô thức tuân theo nó.”

Lục Tân gật đầu một cái, nhấc lên ba lô của mình, chuẩn bị lặng lẽ rời đi.

Tuy nhiên, vừa mới bước được mấy bước anh đã nhìn thấy cô bé tưởng chừng đã ngủ lại ngồi dậy, nhìn thấy anh đã đi đến gần cửa. Cô bé sửng sốt nhìn anh, mặc dù hơi không tự nguyện nhưng vẫn từ từ vén chăn lên, chuẩn bị xuống giường.

“Đừng động đậy. . .”

Lục Tân vội vàng ngăn cản cô bé, nói: “Tôi cũng muốn đi nghỉ ngơi.”

Trên mặt Oa Oa lộ ra vẻ hoang mang.

“Đi ngủ. . .”

Lục Tân cẩn thận nói với cô bé xong, hai cánh tay chồng lên nhau, đặt ở bên cạnh làm thành một cái tư thế ngủ.

Oa Oa giống như là hiểu ra, cô bé nhẹ nhàng nhích về phía bên cạnh, chừa lại hơn một nửa chiếc giường.

“Ừm?”

Lục Tân cũng hơi bối rối.

Trong kênh nói chuyện, Trần Tinh cũng có chỗ không hiểu, vội nói: “Làm sao vậy?”

Lục Tân nhìn chỗ một nửa chiếc giường, im lặng một lúc lâu: “Cô bé nhường cho tôi một chỗ trên giường.”

“Cái gì?”

Trần Tinh dường như hơi bối rối, nói: “Như thế này không tốt lắm. . .”

“Đúng thế. . .”

Lục Tân tán thành: “Tôi không quen ngủ cùng người khác.”

Trần Tinh cảm thấy Lục Tân có thể đang hiểu lầm cái gì, nhưng cũng không giải thích cho anh, nói: “Anh thử yêu cầu cô bé ở lại xem.”

Lục Tân gật đầu, nghiêm túc nhìn về phía Oa Oa, nói: “Cô hãy ở lại chỗ này, đừng đi theo tôi.”

Dưới ánh đèn dịu nhẹ, biểu cảm của Oa Oa hơi mơ hồ, gần nửa ngày sao, khóe miệng của cô bé dường như cong lên, ánh mắt mông lung.

Cô bé dường hơi đau lòng.

“Xem ra tôi không đi được. . .”

Lục Tân bất đắc dĩ thở dài, quay lại

Trần Tinh hơi căng thẳng: “Làm sao vậy?”

“Bởi vì hình như cô bé sắp khóc.”

Lục Tân không biết phải làm sao, nhưng lại rất có trách nhiệm mà giải thích: “Cô nói điều quan trọng nhất của nhiệm vụ này là không để tâm trạng của cô bé lên xuống thất thường. Cho dù có cũng là những cảm xúc tích cực. Cho nên nếu bây giờ tôi đi ra là cảm xúc tiêu cực của cô bé à?”

“Đúng thế. . .”

Trần Tinh rõ ràng là đang băn khoăn: “Thế nhưng anh. . .”

Lục Tân mang theo một loại tinh thần hi sinh thở dài: “Hôm nay tôi đành ngủ ở chỗ này vậy. . .”

Trần Tinh đang do dự có nên nói là để mình hỏi ý kiến cấp trên trước không thì nghe thấy tiếng của Lục Tân truyền đến từ kênh nói chuyện.

“Cái ghế sô pha này quá nhỏ, tôi không nằm xuống được.”

Trong giây lát, Trần Tinh hoàn toàn không biết nên nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận