Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 236: Người đàn ông mang súng đi làm kia, về nhà đi (2)

Các đồng nghiệp vừa vỗ tay theo chủ nhiệm, vừa quăng nụ cười thân thiện về phía Lục Tân.

“Tiểu Lục, cuối cùng cậu cũng quay về rồi, hạng mục kia không có cậu duy trì tôi không biết làm như thế nào…”

Đến cả anh Trương ở bộ phận mua sắm giúp chạy chân cho Lục Tân cũng kích động chạy đến, đặt một chồng công văn thật dày lên bàn làm việc của Lục Tân. Vả lại Lục Tân cũng rất tinh mắt, liếc mắt một cái đã phát hiện bên trong đống tài liệu này hình như còn kẹp một lá thư.

Rất dày.

“Cảm ơn, cảm ơn mọi người…”

Lục Tân hơi vui vẻ, mỉm cười với mọi người. Đây mới là bầu không khí nên có chứ.

“Tốt tốt, mọi người tiếp tục công việc. . .”

Chủ nhiệm vỗ tay đến mức hai lòng bàn tay đều đỏ lên mới bỏ tay xuống, ban đầu ông muốn quay về văn phòng nhưng nhìn thấy Lục Tân còn mỉm cười nhìn mình nên hơi chột dạ, bèn thuận miệng nói: “Tiểu Lục là tướng tài của công ty chúng ta, trở lại vị trí công tác là một việc tốt. Đúng lúc hôm nay là thứ sáu, vậy như này đi, hôm nay tất cả mọi người xử lý xong công việc nhanh một chút. Tan làm tôi mời mọi người đi ăn tối, có được không?”

“Được. . .”

Một đám đồng nghiệp hưng phấn kêu lên, đây mới là vui vẻ thực sự.

“Tốt tốt tốt. Mọi người làm việc trước đi, Tiểu Lục muốn xin nghỉ thì cứ tìm tôi…”

Lúc ngày chủ nhiệm mới cảm giác được bầu không khí làm mình yên tâm hơn một chút, vừa cười đi về hướng văn phòng.

Trong tay của chủ nhiệm là danh sách nhân viên điển hình tháng này, ông vừa lau mồ hôi lạnh vừa xoạt xoạt gạch hết những cái tên ở trên đấy. Sau đó ông mới viết lên một tên có hai chữ, họ Lục, tên có thời gian chấm công ít nhất.

“Phải làm thế nào đây…”

Chủ nhiệm nhìn qua cửa kính trong suốt về vị trí của Lục Tân, một bên lau mồ hôi lạnh, một bên than ngắn thở dài:

“Nghe người tôi nói, người này nhìn bên ngoài thì thật thà nhưng lại là một người rất hung ác dám thừa dịp rối loạn trong thành để làm ác khắp nơi, cầm gậy đánh gãy chân người khác. Toàn bộ công ty đều đang đồn cậu tôi là con riêng của tên quan lớn nào đó…”

“Giết người không chớp mắt, đánh gãy chân còn cướp tiền. . .”

“Xong rồi, xong đời rồi! Nên làm cái gì bây giờ. . .”

“Người đàn ông mang súng đi làm kia quay lại rồi…”

Rất nhanh Lục Tân đã đi vào trạng thái làm việc, đối chiếu một loại bản chi tiết công tác mà anh Trương giao lên và các giấy tờ thẩm tra.

Nhìn thấy anh thẩm tra, đối chiếu nghiêm túc như vậy, anh Trương và chị Lý đều hơi chột dạ, vừa thương lượng vừa gom một chiếc phong bì đưa cho anh.

“Xử lý rất tốt.”

Lục Tân đánh giá rất cao đối với bản công việc mà bọn họ giao.

Trong lòng anh cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, mấy ngày nay mình không ở công ty nhưng bọn họ cũng đã hoàn thành hạng mục mua sắm này khá đầy đủ.

Vậy người phụ trách hạng mục này làm mình phải phụ trách cái gì đây?

Vừa nghĩ anh vừa nhìn về hai cái phong bì nhìn thoáng ra đã thấy rất dày…

Là phụ trách thứ này sao?

Chủ nhiệm mời khách rất hào phóng, nhất định là vì lý do công ty sẽ cho thanh toán.

Các đồng nghiệp rất thích chủ nhiệm mời, bởi như thế với có thể ăn uống thoải mái một bữa.

Mà lần liên hoan này vì để chúc mừng Lục Tân quay lại nên chủ nhiệm cực kỳ hào phóng mà gọi thêm hai món ăn, rượu thì uống bao nhiêu cũng được.

Các đồng nghiệp cũng đều rất nhiệt tình, nhất là sau khi uống vài chén rượu càng bung xõa hơn, liên tiếp cầm chén rượu đến tìm Lục Tân nói chuyện. Có người nói trừ anh ra nhân viên điển hình không thể thuộc về người khác được. Có người nói công ty không có anh đơn giản là xong đời. Thái độ đối xử với Lục Tân chuyển từ cảm giác kính sợ lúc ban ngày thành sự nhiệt tình lúc say rượu. Mà cảm giác kính sợ và nhiệt tình rõ ràng là hai thái cực khác nhau…

Đến cả chủ nhiệm, sau khi uống vài chén rượu cũng dùng sức vỗ bàn một cái, chỉ vào Lục Tân, nói: “Tiểu Lục, tôi phải phê bình cậu!”

“Hửm?”

Lục Tân hơi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhiệm.

Bỗng chốc bầu không khí trở nên hơi căng thẳng, tất cả đồng nghiệp đều dừng động tác lại, lén quay đầu lại nhìn.

Thịt mỡ trên mặt chủ nhiệm hơi run run nhưng vẫn bày ra tư thế của người lãnh đạo: “Cậu nói cậu anh bạn nhỏ này, rõ ràng là rất tận tình, có ý thức trách nhiệm với công việc, rõ ràng làm việc tốt như vậy tại sao tôi lại không thấy cậu xin làm chủ quản?”

“Công ty của chúng ta chú trọng cái gì? Chú trọng phải tích cực, chủ động, dũng cảm tiến lên phía trước!”

“Vị trí chủ quản này, cậu không xin thì tôi phải làm thế nào bây giờ?”

Vừa nói ông vừa trừng mắt: “Đương nhiên là thay cậu xin rồi…”

“Yên tâm, hôm nay tôi đã nói rõ ràng rồi. Ai dám không đồng ý để coi tôi mắng tổ tông mười tám đời của hắn!”

Trong lòng Lục Tân nổi lên sự tôn kính, vội vàng kính rượu chủ nhiệm.

Thật là không nghĩ tới, chủ nhiệm không chỉ bảo vệ cấp dưới, còn … rất hài hước?

Không khí xung quanh cũng trở nên càng hòa hợp hơn, tất cả mọi người đều là bạn bè tốt, là đồng nghiệp tốt.

Nên mời rượu thì mời rượu, nên tâm sự thì tâm sự, lập tức Lục Tân đã có thêm mấy người anh em sống chết có nhau…

Thật ra Lục Tân không thích những trường hợp như thế này, chẳng qua là cảm thấy không thể từ chối thiện ý của người khác mà cố gắng hòa mình vào trong đó mà thôi.

Anh vẫn luôn chờ đến khi các đồng nghiệp uống say ra về, chủ nhiệm cũng nắm tay anh liên tục cam đoan cho dù anh không mang theo súng đi làm thì vẫn giữ cho anh vị trí chủ quản và nhân viên điển hình tháng sau. Lúc đó ông mới đi theo những người cuối cùng rời khỏi quán rượu.

Anh thong thả tản bộ đến khu vực gần Sở Cảnh vệ, gần chỗ cô nhi viện.

Ban đầu nhìn từ dưới lên trên tầng thấy còn sáng đèn nên muốn đi lên nhưng lại cảm thấy thời gian đã không còn sớm nữa, mình còn uống rượu nữa. Thế là anh đứng một lúc, sau đó xé hóa đơn điện nước dán ở đầu đường rồi lặng lẽ rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận