Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 521: Người làm chứng (2)

"Dù sao cũng đã hoá giải được sự tập kích của đối phương rồi."

Lục Tân cười nói: "Vậy bây giờ chúng ta phải nên làm như thế nào đây?"

Sắc mặt của Lệ Cương trở nên hơi nghiêm túc, nói: "Đối phương phái đến quái vật lợi hại như thế... Hoặc là "người có năng lực" đi, tôi cũng chưa từng trông thấy người năng lực trường thành như thế này nha... Điều này nói rõ họ rất để ý đến chuyện này, đây cũng là khía cạnh chứng minh tư liệu trong tay chúng ta có sức uy hiếp rất lớn với bọn chúng, không thể bảo đảm được rằng chúng còn có sắp xếp khác hay không, bây giờ điều quan trọng nhất chính là bảo tồn chứng cứ."

"Chứng cứ?"

Lục Tân suy nghĩ một chút, bảo: "Bây giờ cũng đã nằm trong tay tôi rồi, giao thẳng cho anh là được rồi nhỉ?"

Rõ ràng, Lệ Cương cũng sửng sốt một chút: "Giao cho tôi... Trực tiếp giao cho tôi sao?"

"Đúng vậy!"

Lục Tân nói: "Thật ra, lần đến thành phố trung tâm này là tôi đến để thăm người thân, trên đường chợt phát hiện chuyện này, cũng chỉ có thể xem như ngoài ý muốn, dựa vào đức phẩm nghề nghiệp của một người thanh lý ô nhiễm đặc biệt, tôi thuận tiện thu thập một vài chứng cứ, nhưng thật ra tôi không có tinh lực gì để quản chuyện này cả, anh là lãnh đạo lớn nhất của Thanh Cảng ở bên này, như vậy, tôi giao chứng cứ cho anh cũng có thể yên lòng rồi..."

"Thật ra, tự tôi không quá yên tâm đây này..."

Lệ Cương nhìn qua dáng vẻ Lục Tân một mặt tín nhiệm mình, trong lòng anh ta hơi chột dạ.

Nhưng ai lại có thể nói từ chối trong biểu cảm tín nhiệm như thế này đây chứ, anh ta do dự một lúc lại nói: "Đều có chứng cứ gì?"

Lục Tân lập tức gọi đầu xe Cao Đình đến, lại lấy văn kiện từ trong cái giỏ xách của mình ra, giao từng món cho Lệ Cương:

"Phần văn kiện này nhặt được ở căn cứ thí nghiệm tại thị trấn Bạch Tháp, chắc chắn là tư liệu thí nghiệm mà chúng đang làm, có lẽ từ trong đây có thể biết được hiện tại bọn chúng đang làm gì. Ngoài ra, chúng tôi nghi ngờ đội xe này của chị ta cũng bị đối phương để mắt tới. Nói không chừng vật liệu mà bọn chị ấy áp giải, cũng có tác dụng lớn đối với vật thí nghiệm của bọn người kia, cho nên bọn tôi đã sớm giữ lại một vài mẫu hàng của chị ta."

"Cộng thêm những tài xế này nữa, bọn họ trải qua chuyện ở thị trấn Bạch Tháp, cũng có thể xem như nhân chứng nhỉ?"

"Sau đó..."

Lục Tân quay đầu nhìn về phía con quái vật đang run lẩy bẩy ở góc tường và bị một đám tài xế già vây vào góc: "Còn có một tên đó nữa."

"Hẳn là có thể xem như... vật chứng nhỉ?"

".."

"Chuyện này..."

Lệ Cương cũng hơi bối rối, thấp giọng nói: "Những thứ này quá quan trọng, có bọn chúng, tìm hiểu nguồn gốc, sẽ không khó để bắt được những người làm thí nghiệm cấm kỵ kia, chỉ có điều..." Anh ta do dự một chút, trên mặt xuất hiện biểu cảm hơi chột dạ:

"Anh nhất định phải giao những thứ này, những vật này cho tôi sao?"

Lục Tân đáp: "Đương nhiên rồi, không phải anh là lãnh đạo lớn nhất của Thanh Cảng trú tại thành phố trung tâm sao?"

Lệ Cương càng chột dạ nhiều hơn: "Nhưng bây giờ tôi là chỉ huy một mình thôi..."

"Nói như vậy..."

Lục Tân hiểu rõ, rõ ràng là vị nhân viên cơ quan nhân này sợ sau khi anh đưa những chứng cớ này cho anh ta, sẽ dễ dàng bị đối phương cướp đi.

Đương nhiên, thứ có thể đồng thời bị cướp đi chung còn là cái mạng nhỏ của anh ta nữa.

Thế là anh cười cười, quay người đi tới phía con quái vật thích chơi trốn tìm đang co người vào góc kia, dịu dàng nhìn nó.

Anh mở miệng dùng một giọng nói thương lượng: "Mày có muốn là một người làm chứng không?"

Quái vật ôm thân thể nho nhỏ của mình, siết chặt xúc tu, cúi đầu giữ im lặng.

"Uông..."

Bỗng nhiên, chú chó nhỏ không có da chạy đến bên cạnh Lục Tân, hướng về nó kêu một tiếng.

Quái vật bị dọa khẽ run rẩy, yên lặng gật đầu.

"Biết sai có thể sửa, cũng còn rất tốt."

Lục Tân tán thưởng nhìn nó một cái, dịu dàng nói: "Mày yên tâm đi, chỉ cần mày giúp việc này một chút, Thanh Cảng cũng sẽ xét cân nhắc giảm bớt sự trừng phạt cho mày thôi, Thanh Cảng của bọn tao đều rất độ lượng, không nhất định sẽ tử hình mày đâu, có lẽ sẽ chỉ xếp mày vào trong các thành viên cấp D mà thôi, ngẫu nhiên chấp hành một vài nhiệm vụ dễ bỏ mạng mà thôi, nếu không có việc gì thì phối hợp với nhà khoa học làm một vài nghiên cứu gì đó..."

Xúc tu trên thân của quái vật sít chặt, đầu chôn sâu hơn.

"Tôi giúp anh thực hiện một giúp đỡ."

Lục Tân quay người nhìn về phía Lệ Cương, cười nói: "Nó rất am hiểu việc chơi trốn tìm, vậy có nó rồi, có thể xem trọng những văn kiện này, đợi được nhân viên chi viện của Thanh Cảng đến đây đi? Anh xem, công việc sau này còn có cần tôi quan tâm gì nữa sao?"

"Điều này tôi có giúp đỡ được không?"

Lệ Cương vừa nhìn con quái vật ở góc tường kia một chút, lại nhìn Lục Tân một chút, tóc gáy trên da cũng dựng lên một tầng.

"Đó là quái vật trên lý thuyết có thể khiến cho người của toàn thị trấn biến mất đấy, sao cảm thấy anh có hơi..."

Anh ta dừng một chút, mới tìm được từ ngữ chuẩn xác để dùng: "Xem thường nó?"

"Có sao?"

Lục Tân cũng ngơ ngác một chút, cẩn thận suy nghĩ: "Có phải do trên người nó có khí chất yếu nhược không?

Lệ vừa cũng quay đầu nhìn thoáng qua, vô ý thức gật đầu: "Dường như quả thật có hơi..."

Lục Tân nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Anh xem đi, quả thật không phải vấn đề của tôi!"

"U oa u oa..."

Cũng vào lúc này, ngoài khách sạn, bỗng nhiên vang lên một tiếng còi báo động.

"Nắm tay lại đặt lên nơi chúng tôi có thể nhìn thấy..."

Một số lượng xe cảnh sát lớn đồng thời lái tới, từng chiếc đỗ ở bên ngoài khách sạn, sau đó có số lượng nhân viên cảnh sát lớn trong tay ghìm súng, cầm đèn pin, khiên chống bạo loạn, đồng thời vọt vào trong khách sạn, rầm rầm giơ súng lên, nhắm ngay tất cả mọi người.

"Cảnh sát? Sao lại có cảnh sát đến đây?"

Lệ Cương lập tức giơ hai tay lên, hoảng sợ nói: "Ai gọi cảnh sát đến thế?"

"Là tôi."

Lục Tân cũng giơ lên hai tay lên theo, híp mắt tránh đèn pin đánh thẳng đến, nói:

"Vừa rồi, lúc chuyện xảy ra tôi đã báo cảnh sát, không ngờ bây giờ bọn họ mới đến..."

Lệ Cương cũng sửng sốt một chút: "Anh cầm văn kiện quan trọng như thế này, chưa quen cuộc sống nơi đây, lại còn báo cảnh sát?"

Lục Tân kinh ngạc: "Gặp vấn đề thì báo cảnh sát thôi, có vấn đề gì không?"

Lệ Cương: "..."

Anh ta phát hiện mình muốn đứng cũng không đứng nổi.

"Tất cả mọi người không được nhúc nhích, tùy tiện móc túi sẽ bị trực tiếp bắn chết!"

Cũng vào lúc này, đằng sau đám nhân viên cảnh sát kia, đã có một người đàn ông trung niên đầu trọc cầm loa hô: "Ai là Cao Đình?"

Lúc này, một đám lão tài xế cũng kinh hãi đến không chịu được.

Bọn họ vừa quay đầu, liền thấy Lục Tân thành thật giơ tay, cũng vội vàng nắm tay giơ lên theo anh, vẻ mặt rất ngạc nhiên.

Cao Đình bị hét tên trong đám người, liền vượt qua đám người bước ra, vừa giơ tay, vừa hướng về đám cảnh sát kia hô to:

"Là tôi.."

"Vừa rồi là chúng tôi báo cảnh sát, nhưng vấn đề đã giải quyết rồi..."

"Vấn đề gì giải quyết?"

Người đàn ông trung niên cười mỉa một tiếng, bảo: "Chúng tôi nhận được lời báo cảnh sát từ tập đoàn Đại Địa, nói cô dính líu đến việc trộm một phần tài liệu cơ mật của tập đoàn Đại Địa, bây giờ muốn dẫn cô về để điều tra.... Những người khác là đồng phạm, cũng đưa hết về cho tôi!"

"A?"

Nghe câu nói này, tất cả mọi người đều choáng váng.

Lục Tân hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn lại đám người, chỉ thấy đằng sau đám cảnh sát này còn có một người đi theo.

Trong tay hắn xoay chùm chìa khoá xe thể thap, bên cạnh là tổng quản lý Vương kia.

Triệu Hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận