Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 126: Điều tra chuyên sâu

"Đồng chí, có nhìn thấy gì không?"

Trong băng tần, câu hỏi có vẻ hơi lo lắng của Hàn Băng vang lên.

Dường không chỉ những người như ông Hứa biết Lục Tân có thể nhìn thấy quái vật tinh thần nên đặc biệt tìm anh để giải quyết vấn đề, mà trong hồ sơ tại Bộ Tư Lệnh, họ cũng ngầm thừa nhận rằng Lục Tân có khả năng như vậy, đồng thời được coi như một trong những tiêu chuẩn tham chiếu.

Nhưng Lục Tân lúc này chỉ có thể lắc đầu nói: "Không có."

Hàn Băng thở dài một cách khó hiểu, như thể cô ta đã đoán được câu trả lời này.

Ngập ngừng một chút, cô ta mới hạ thấp giọng nói: "Tôi đã gửi yêu cầu hỗ trợ cho đội đặc công cấp A trong thành phố chính rồi!"

"Yêu cầu hỗ trợ đã được gửi đến đội quân tuần tra thành phố vệ tinh số 1, số 3, số 4 và số 5!"

"Nhưng... đồng chí, các thành phố vệ tinh khác và thậm chí cả thành phố chính cũng đã trải qua những vụ việc lây nhiễm đặc biệt, vì vậy..."

"Sự hỗ trợ của họ có thể không kịp lúc ..."

Hàn Băng nhẹ nhàng nói ra sắp đặt hiện tại của các cấp trên ở thành phố Thanh Cảng, nhưng cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là nói cho Lục Tân biết những điều này.

Thông thường, cô ta thậm chí sẽ đưa ra các đề xuất hành động dựa trên tư liệu và thông tin nắm trong tay để Lục Tân tham khảo.

Nhưng lần này cô ta lại không có nói, vì đến hiện giờ, cô ta cũng không biết phải làm thế nào.

"Có thể mời cô bé… tên Oa Oa kia đến không?"

Lục Tân đột nhiên nghĩ tới một khả năng, trầm giọng hỏi.

Cách đây không lâu, anh vừa nhìn thấy sức ảnh hưởng đáng sợ của Oa Oa đối với người bị lây nhiễm.

Trước số lượng lớn như vậy, có lẽ chỉ có cô bé mới có thể giải quyết được.

"Hiện tại vẫn chưa nhận được báo cáo nói Oa Oa có thể đến hỗ trợ."

"Ngoài ra, không nên để Oa Oa đến cho đến khi tìm ra được chuỗi logic của vụ việc bí ẩn này..."

Hàn Băng dường như đoán được Lục Tân đang nghĩ gì, thấp giọng nói: "Bản thân Oa Oa đã có sức ảnh hưởng mạnh mẽ không thể khống chế, nếu cô bé đến hiện trường và va phải ảnh hưởng không rõ từ những người này, rất có thể sẽ xuất hiện những biến đổi đột ngột mà không ai trong chúng ta có thể ngờ tới, cho nên hiện giờ đối với chúng ta mà nói, điều tra chuỗi logic của vụ việc bí ẩn này mới là điều quan trọng nhất!"

Lục Tân hiểu cô ấy nói gì, nhưng như vậy lại khiến mọi chuyện đi vào ngõ cũ.

Hoàn toàn không biết nên điều tra thế nào...

Vì vậy, sau một hồi suy nghĩ, anh đột nhiên lặng lẽ đưa ra quyết định và chậm rãi đi về phía trước.

"Cậu muốn làm gì?"

Bích Hổ hơi sửng sốt khi nhìn thấy dáng vẻ anh.

"Đồng chí, có kế hoạch gì không?"

Hàn Băng trong băng tần dường như nghe thấy giọng nói của Bích Hổ trong tai nghe nên vội vàng hỏi.

Lục Tân hơi dừng lại nói: "Tôi đi điều tra một lát."

"Điều tra?"

Giọng Hàn Băng có vẻ hơi sững sờ.

"Phải…"

Lục Tân nhẹ giọng đáp: "Cũng không thể cứ xem như thế này..."

"Người anh em, rất nguy hiểm đó..."

Nhìn thấy Lục Tân bước xuống, Bích Hổ phía sau không khỏi tiến lên hai bước, sau đó lại dừng lại.

Cho dù là người có năng lực, việc đi sâu vào một nhóm lây nhiễm bí ẩn chưa xác định vẫn là điều vô cùng nguy hiểm.

Người có năng lực biến đổi tinh thần có lượng cấp tinh thần cao hơn người bình thường, vì vậy họ càng nhạy cảm hơn với nguồn lây nhiễm tinh thần, và vì họ có "năng lực", nên khi gặp phải quái vật tinh thần hoặc các loại dị biến khác sẽ dễ dàng đối phó, hoặc bảo vệ tính mạng hơn.

Nhưng người có năng lực cũng sợ lây nhiễm giống vậy.

Đặc biệt khi đối mặt với một số nguồn lây nhiễm có lượng cấp tinh thần cao hơn nhiều so với bản thân, nguy cơ khiến bản thân mất kiểm soát cũng càng cao.

"Ước tính theo số người có thể chính mắt trông thấy hiện giờ, số người bị lây nhiễm dưới bức tường cao ở phía nam thành phố đã lên tới gần hai ngàn người. Đây là mức lây nhiễm chưa từng có, cũng có nghĩa là nếu thực sự có nguồn lây nhiễm thì lượng cấp tinh thần cũng có thể cao vượt xa chúng ta tưởng tượng."

"Đồng chí, đến giờ chúng ta vẫn chưa rõ các thức lây nhiễm của nó."

"Vì vậy, nếu anh tiến sâu vào trong đó, cũng sẽ gặp phải những nguy hiểm chưa biết được..."

Trong băng tần, Hàn Băng không khuyên nhủ hay đưa ra đề xuất, nhưng từ trong giọng nói của cô ấy có vẻ hơi lo lắng.

"Không sao, dù sao tôi là người lãnh phần tiền lương này."

Lục Tân trầm giọng trả lời cô ta, sau đó từ trên tường cao bám theo dây thừng trượt từ từ xuống.

Khi đi xuống bức tường, anh liếc nhìn Bích Hổ đang lo lắng và mỉm cười với gã.

Nhưng trong lòng lại nghĩ: "Xét về góc độ thái độ làm việc, tương lai mình nhất định sẽ được thăng chức nhanh hơn Bích Hổ..."

"Anh, anh lại muốn làm thằng ngốc..."

Khi Lục Tân trượt xuống, cô em gái ngồi xổm trên tòa nhà cao cúi đầu nhìn xuống.

Cô quay lưng về phía ánh đèn không thể nhìn rõ khuôn mặt, chỉ có thể cảm giác được ánh mắt có chút oán hận dưới mái tóc đen rũ xuống.

Còn Lục Tân chỉ cười với cô, sau đó lấy trong túi ra một viên kẹo đen.

Bây giờ anh biết đó là sô cô la.

"Lại lừa em..."

Cô em gái lẩm bẩm không hài lòng, nhưng vẫn bất thình lình nhảy xuống khỏi bức tường nằm sấp trên lưng Lục Tân, hai tay nhỏ ôm lấy cổ anh, tỏ ra lạnh như băng, nhưng lại làm thân hình Lục Tân đột nhiên trở nên linh hoạt và mạnh mẽ, trong lòng cũng ổn định hơn rất nhiều.

"Này, hôm nay em rất mệt, anh phải cõng em..."

Lục Tân quay người sang, trầm giọng đáp: "Được."

"Với lại, bây giờ không phải chỉ một miếng sô cô la là có thể đuổi em đi được, anh phải cho em đồ chơi..."

Lục Tân cười nói: "Được."

Cô em gái nói: "Không thèm gà la hét..."

Lục Tân do dự một chút rồi cố gắng thuyết phục: "Gà la hét chơi rất vui..."

"Anh giữ lại chơi một mình đi..."

Trong cuộc trò chuyện nhỏ tiếng đến mức chỉ họ có thể nghe thấy nhau, Lục Tân đã thâm nhập vào đám đông dưới bức tường.

Anh chậm rãi quan sát những người đang khóc lóc dưới bức tường, thấy rằng họ ở mọi lứa tuổi, có các cụ ông trông như đã về hưu, cũng có các cô gái trẻ nhìn như vẫn còn đi học, có các chàng trai làm việc trong nhà máy, cũng có các nhân viên phục vụ trong quán cơm, tương tự cũng có một số người đeo kính gọng vàng, dáng văn vẻ lịch sự, cùng với những người trang điểm sắc sảo như muốn hẹn hò về đêm.

Hàng ngàn người với hàng ngàn khuôn mặt, nhưng bây giờ chỉ có một biểu cảm đó chính là khóc tỉ tê.

Lẳng lặng đứng dưới chân tường như pho tượng, ngước nhìn bức tường cao, đôi mắt lặng lẽ tuôn rơi.

Lục Tân nhìn kỹ họ ở khoảng cách gần, để xem có thể nhìn thấy những con quái vật tinh thần trên người họ hay không. Giống như Hứa Tiêu Tiêu, con gái của ông Hứa, vốn không nhìn thấy có quái vật tinh thần trên người cô ta, nhưng sau khi dồn ép cô ta thì lại nhìn thấy.

"Rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt của họ, và một số dường như không nghe thấy được."

"Có thể cảm nhận được họ là sinh vật sống, nhưng lại không thấy có thêm bất kỳ cử động nào."

"Bây giờ, tôi sẽ tiếp cận và chạm vào một trong số họ để xem xét phản ứng của họ..."

Lục Tân vừa hạ giọng mô tả những phát hiện của mình cho Hàn Băng trong băng tần, vừa từ từ đưa tay ra.

Hàn Băng có vẻ hơi căng thẳng, chỉ nói hai chữ đơn giản nhất: "... Cẩn thận!"

Lục Tân gật đầu, phản ứng lại, lại khẽ nói: "Được."

Sau đó bàn tay của anh đã vươn tới trước mặt một ông cụ, nhẹ nhàng quơ quơ trước mắt ông ta.

Ông cụ không chớp mắt, nhưng ánh mắt lại khẽ run lên, hơi chuyển phương hướng, từ trên tường cao nhìn về phía Lục Tân.

Cứ như vậy nhìn chằm chằm vào anh, không liếc mắt cũng không động đậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận