Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 851: Cục Loại Bỏ Ô Nhiễm Đặc biệt của chúng ta không nhận quà (1)

Quả thực quá đột ngột.

Ngay cả khi đã nhận ra người này là ai, Lục Tân vẫn lúng túng trong chốc lát.

Mình và cô ấy có lẽ cũng xem như là người quen...

Mình hẳn là nên thể hiện sự nhiệt tình và vui vẻ đối với sự xuất hiện của cô ấy, đúng không?

Vậy thì, rốt cuộc là nên ôm chầm lấy, hay là?

Hàn Băng nhìn Lục Tân mỉm cười, có vẻ rất đắc chí vì sự đột ngột xuất hiện trước mặt Lục Tân, cô chớp chớp mắt nhìn Lục Tân kinh ngạc, sau khi làm chút chuyện đắc ý, cô chỉ chờ xem Lục Tân sẽ phản ứng thế nào.

"Chào cô…"

Lục Tân ngớ ra một lúc, mới chuyển thành vui mừng, sau đó nhiệt tình duỗi hai tay mình ra.

Làm ra dáng vẻ bắt tay.

"Hả?"

Hàn Băng cũng hơi sửng sốt, sau đó một tay che miệng cười, tay còn lại duỗi ra.

Hai người đang ở trong hành lang đổ nát, mặt đất đầy tàn thuốc và mùi khói thuốc tràn ngập, ba bàn tay nắm chặt vào nhau...

Lục Tân sợ biểu hiện của mình chưa đủ vui, nên sau khi nắm còn lắc lắc lên xuống.

"Đồng chí, tôi thực sự không ngờ điều đầu tiên anh làm khi gặp tôi là bắt tay, còn dùng cả hai tay..."

Hàn Băng cười chiếu sáng cả hành lang tăm tối.

"Ả…"

Lục Tân cũng có chút ngượng ngùng buông tay cô ấy ra, cười nói: "Tôi thật sự không ngờ tới là cô sẽ tới đây."

Anh nói với vẻ lạ lùng: "Không phải gần đây cô rất bận sao?"

"Mấy ngày trước là khá bận, hại đầu tôi sắp rơi ra."

Hàn Băng vuốt ve khoe mái tóc đen dài thẳng mượt của mình, cười nói: "Nhưng cũng may, tình hình gần đây tương đối ổn định."

"Mặc dù chuyện của bên Hải Thượng Quốc đó bận rộn, nhưng dưới sự sắp xếp của giáo sư Bạch cũng không xảy ra biến cố lớn gì. Ở Thị trấn Vui Vẻ bên đó, lúc đầu mọi người đều như gặp phải kẻ địch mạnh, nhưng kết quả sau khi xử lý lại suôn sẻ vượt ngoài dự đoán của mọi người, và nhân viên đang rút về."

"Cứ như vậy, áp lực của chúng tôi đương nhiên cũng dần giảm bớt..."

"Đương nhiên, ngoài việc sắp xếp công việc không sát sao, cũng có thể liên quan đến anh."

Cô cười nói: "Cuộc nói chuyện điện thoại giữa tôi và anh, các lãnh đạo đều có thể nghe thấy, có lẽ là do lúc nói chuyện với anh tôi đã cằn nhằn quá rõ ràng, nên lãnh đạo đã xem xét đến cảm xúc của tôi, sau khi tăng ca liên tục trong nửa tháng, cuối cùng đã cho tôi nghỉ phép..."

"Cái này…"

Lục Tân đã nghe qua giọng nói của Hàn Băng không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên được nghe trực tiếp.

Nhìn nụ cười trên mặt cô, cảm thấy giống như một chú chim non đang líu ríu, lảnh lót hót không ngừng.

Không chỉ có thể nghe được những gì cô ấy nói, mà còn có thể cảm nhận được niềm vui và niềm phấn khởi của cô ấy.

Lục Tân cảm thấy không thoải mái bằng lúc trò chuyện trong băng tần, nhất thời không biết phải đáp lại như thế nào.

Ngẩn ra một lúc, sau đó anh mới nói: "Ái chà, nếu vậy cô không sợ bị lãnh đạo gây khó dễ sao?"

Hàn Băng chớp chớp mắt, nói: "Không."

Lục Tân vô cùng kinh ngạc: "Tại sao?"

Hàn Băng cười nói: "Bởi vì cấp bậc của mẹ tôi cao hơn lãnh đạo của chúng ta."

Lục Tân đột nhiên nghẹn lời, anh thật không ngờ tới câu trả lời này.

Hàn Băng cười tít mắt, nói: "Bỗng dưng nghỉ phép, tôi cũng không biết nên đi đâu và làm gì."

"Vừa hay trước đó đồng chí có nhờ tôi chọn nhà giúp, tôi cũng đã sàng lọc một số thông tin."

"Nhưng nghĩ tới, đối với một việc lớn liên quan đến nhà cửa, dù sao thì xem thông tin cũng không bằng trực tiếp đến xem, nên tôi đã đến đây đó."

Vừa nói, cô vừa cười khanh khách nói: "Đồng chí có thể buông tay tôi ra được rồi chứ?"

"Hở?"

Lúc này Lục Tân mới nhận ra hai tay mình vẫn đang nắm chặt tay cô ấy, vội vàng buông ra.

Hàn Băng cười lộ ra hàm răng đều tăm tắp trắng nõn, né thân người sang một bên trong hành lang: "Vậy chúng ta đi ngay bây giờ đi?"

"Ồ."

Lục Tân vô thức đồng ý, nhưng lại có chút lúng túng nói: "Nhưng tôi còn phải đi làm..."

"Hở?"

Hàn Băng liếc nhìn Lục Tân, rồi lại liếc nhìn vào văn phòng bận rộn bên trong.

Vẻ mặt có hơi khó hiểu và không rõ, cô hạ giọng nói: "Đây không phải là thứ mà anh dùng để che giấu thân phận của mình sao?"

"Không đâu…"

Lục Tân nói: "Tôi thực sự đang làm việc ở đây."

"Nói đúng ra, công việc của Cục Loại bỏ Ô nhiễm Đặc biệt chỉ là công việc bán thời gian của tôi."

Hàn Băng nhìn Lục Tân một cái nhìn sâu sắc, cô thực sự cũng không ngờ tới câu trả lời này.

"Vậy được rồi, tôi vào đó đợi anh."

Cô lịch sự gật đầu và nói: "Vừa hay tôi cũng muốn xem xem nơi đồng chí làm việc."

"Chuyện này…"

Lục Tân hơi sửng sốt một chút, sau đó mới cười gật đầu, dẫn Hàn Băng đi vào, nói: "Tôi làm ở đây cũng rất tốt."

"Đã quản lý phụ trách vài dự án."

"Suỵt!"

Khi Hàn Băng đi theo sau Lục Tân và bước vào văn phòng, anh lập tức ngẩng mặt lên.

Trong văn phòng buồn tẻ nhạt nhòa này, sự xuất hiện của Hàn Băng dường như đột nhiên khiến văn phòng trở nên có sức sống hơn.

Các đồng nghiệp nam trong văn phòng đều vô thức giãn con ngươi ra, trong khi các đồng nghiệp nữ hơi nhướng mày.

Đối với nhiều đồng nghiệp nam quyết chí để được vào thành phố chính, một cô gái như vậy vốn chính là mục tiêu bọn họ tha thiết ước mong.

Mặc dù lúc này họ không biết thân phận của Hàn Băng, nhưng họ có thể cảm nhận được sự khác biệt trong khí chất của cô ấy.

Cách ăn mặc của Hàn Băng thực ra khá bình thường, nhưng cô ấy sinh ra ở thành phố chính, khí chất của cô ấy luôn có vẻ khác với những cô gái ở các thành phố vệ tinh.

"Chào mọi người..."

Với nụ cười trên môi, Hàn Băng ngại ngùng vẫy tay chào các đồng nghiệp của Lục Tân và đi bên cạnh Lục Tân.

Lục Tân cũng hơi có chút không được tự nhiên, nhỏ giọng giải thích: "Một người bạn của tôi..."

Anh cũng không biết tại sao.

Rõ ràng chỉ là một người bạn đến văn phòng cùng mình, sao tự dưng lại thu hút nhiều ánh mắt ghen tị đến vậy?

Điều quan trọng nhất là, tại sao khi những đôi mắt ấy nhìn về phía mình, anh lại cảm thấy có chút tự hào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận