Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 566: Một thành phố tràn đầy quái vật (2)

“Để bên trên cho tôi ..."  

Bích Hổ thấp giọng nói và rút súng ra.

Ngẩng đầu nhìn lại, phía trên cái gì cũng không có, nhưng là cảm giác gió thổi mạnh vào mặt lại vô cùng chân thực.

Đây chính là lý do mà Bích Hổ không mang theo mặt nạ bảo vệ, là loài nhện dù có năng lực cốt lõi nhưng chúng lại không có khả năng cảm nhận dị thường, nhưng khi cơ thể chúng được điều khiển đến một mức độ nào đó, chúng có thể vượt qua nhiều chi tiết dù là nhỏ nhặt, và phân biệt rất rõ nhiều nguy hiểm ẩn chứa.

Kêu thầm một tiếng trong miệng, gã ta cũng không thèm nhìn nữa, chỉ dựa theo cảm giác, gã bắn một phát vào luồng gió mạnh trên đầu.

Lộp bộp lộp bộp......

Hồ quang điện màu lam xuất hiện trên đỉnh đầu, có một vòng buộc mơ hồ quanh đầu với hình dạng là chiếc xúc tu đầy máu thịt.

Vòng cung của viên đạn đặc biệt khiến những xúc tu bằng thịt và máu bị bỏng, nó cứng ở một mức độ nhất định, sau đó cử động của chúng hình như có chút chậm chạp. Cùng lúc đó, hồng quang trong mắt Trần Tinh đã đạt đến cực hạn, những người xung quanh đều nhanh chân xông về phía trước.

Lục Tân thì nắm chặt lấy bả vai của Trần Tinh, một bên mang theo cô xông thẳng về đằng trước, một bên hướng về phía bên người em gái anh nhìn thoáng qua, em gái anh đã sớm hiểu rõ được ý định của Lục Tân, cô cười hì hì xông ra ngoài, tốc độ vô cùng nhanh chóng, thậm chí còn nhanh hơn những người bên cạnh anh.

Cách cách......

Theo động tác của bọn họ xuất ra, xung quanh có những tiếng vỡ vụn rõ ràng vang lên, tất cả cảnh vật trong nháy mắt đồng thời sụp đổ vỡ vụn.

Lục Tân chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm lại, sau đó phát hiện toàn bộ ánh đèn phồn hoa xung quanh đã cùng nhau biến mất.

Ba người lúc này đang đứng giữa con phố đổ nát, hai bên không có bất kỳ cảnh náo nhiệt nào, chỉ có những tòa nhà tối om. Đường phố bị phá hủy và trống trơn, nhưng cứ cách xa 100 mét hoặc 200 mét sẽ có một ngọn đèn pha cô đơn và nhợt nhạt được đặt lên, chiếu sáng cho con phố đổ nát và những chiếc xe bỏ hoang đang đỗ vô cùng lộn xộn.

Bên cạnh bọn họ lúc này đang bị bao vây bởi một bầy quái vật rất giống hình người nhưng lại có biểu hiện vô cùng kỳ lạ, cơ thể chúng sưng tấy lên, máu thịt thì thối rữa. Từng con một đang đứng bên cạnh bọn họ như những chiếc cọc gỗ đứng đó, như những vệ sĩ trung thành và dũng cảm.

Phía sau có một cái xúc tu bị cháy sém đang nhanh chóng thu vào trong bóng đen bên cạnh.

Phía trước có hai cái xúc tu cũng đang từ từ rút lại, trên mặt đất còn sót lại mấy mảnh, trông giống như con chạch.

Khoảnh khắc cuối cùng khi họ lao ra ngoài vừa rồi, cái xúc tu bị bắn từ trên đỉnh đầu xuống đã bị Bích Hổ cảm nhận được và bắn bị thương nó bằng một viên đạn đặc biệt, một vài cái xúc tu cũng nhảy ra phía trước, nhưng em gái anh lại giành đứng phía trước và chào đón lấy mấy cái xúc tu.

“Ai ôi, hóa ra những thứ vừa rồi vẫn một mực bảo vệ chúng ta lại chính là cái đồ chơi này sao?”

Bích Hổ nghiêng đầu nhìn một chút những con quái vật đầy máu và thịt đang không nhúc nhích đứng bên người vì bị Trần Tinh ảnh hưởng, gã ta nhíu mày, bỗng nhiên không biết gã ta nghĩ đến cái gì, lại rùng mình một cái: “Vậy những em gái vừa mới mặc váy ngắn đi trên đường, cũng là cái đồ chơi này?”

Lục Tân và Trần Tinh, đều không rảnh để ý đến gã ta.

“Cuối cùng chúng ta cũng ra khỏi đó”

Trần Tinh thì thầm, và với sự giúp đỡ của Lục Tân, cô ta tiến lên vài bước, tránh xa lũ quái vật bằng xương bằng thịt này.   

Ngay lập tức, những ánh sáng đỏ vẫn còn lưu lại trong con ngươi của cô đột nhiên biến mất.   

Cùng lúc đó, Lục Tân bỗng nhiên cảm thấy thân thể có chút nặng nề, vội vàng vươn tay ôm lấy eo cô ta, bởi vì dùng cường độ cao trong thời gian dài cho nên sắc mặt cô ta lúc này vô cùng tái nhợt, cả người như muốn ngất đi, may mà nhờ có Lục Tân nắm chặt.   

Bích Hổ ở bên cạnh nhìn thấy cánh tay của Lục Tân ôm eo Trần Tinh thì liền muốn xoay người cào tường.   

“Bây giờ anh có thể buông tay ra rồi.”   

Trần Tinh hít vài hơi trước khi thì thầm với Lục Tân.   

"Ồ!"   

Lục Tân phản ứng lại, thu lại cánh tay đang ôm lấy eo Trần Tinh, trong suốt thời gian đó anh vẫn luôn nắm chặt tay.

Trần Tinh khen ngợi nhìn Lục Tân một chút, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua thành phố đang đen ngòm.

Vừa rồi bọn họ đều thấy được những cái xúc tu đầy máu thịt trông vô cùng đáng sợ đang rút về hai bên kiến trúc đen ngòm kia.

Nhìn vào vô số công trình kiến trúc ở thành phố này, mấy ai biết được bên trong ẩn chứa những điều kỳ lạ và khủng khiếp như vậy chứ?

Có phải trong những kiến trúc ở thành phố này đều có những con quái vật đáng sợ như vậy ẩn nấp hay không?

“Mục đích của tổ chức Bàn Đen có lẽ chính là để cho chúng ta đuổi theo những con quái vật này”

Trần Tinh thấp giọng nói: “Nhưng chúng ta là vì ngăn cản thí nghiệm, cho nên đừng để ý đến chúng nó, mau chóng chạy tới phòng thí nghiệm!”

Nghe lời cô ta, Lục Tân và Bích Hổ đều ngẩng đầu nhìn về phía nhìn đằng trước và tiếp tục đi.

Bây giờ họ đã đến địa điểm Thủy Ngưu thành gần trung tâm thành phố, họ cũng phát hiện ra một số điểm khác biệt giữa nơi đây và vùng ngoại thành.   

Nơi này đã có những ngọn đèn thưa thớt và được đặt ở những vị trí khác nhau, với ánh sáng mờ ảo, cố gắng soi sáng cho những tàn tích này dưới ánh trăng đỏ. Trong những tòa nhà đổ nát xung quanh, không ai có thể nhìn thấy được, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn có thể cảm thấy có mấy đôi mắt đang chìm trong bóng tối.

Tòa nhà mà anh có thể nhìn thấy khi ở ngoại ô Thủy Ngưu Thành, cách bọn họ hai hoặc ba con phố.   

Bên trên tòa nhà đó, thỉnh thoảng có mấy ánh sáng đỏ nhấp nháy, đây thường là đèn báo cho máy bay trực thăng bay vào ban đêm. Từ thời điểm này, có vẻ như chắc chắn hơn rằng tòa nhà này chính là phòng thí nghiệm mà họ đang tìm kiếm.

Người thân của bọn họ hẳn là đang ở trong tòa nhà này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận