Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1262: Đây là một trận chiến tranh (2)

Nếu nói trận chiến vừa rồi là mỗi người tự dùng năng lực của bản thân để chiếm lấy vị trí chủ đạo trong đại dương tinh thần của cư dân thành phố Hỏa Chủng, phong cách chiến đấu kỳ dị, không dễ nhận thấy như dòng nước ngầm dưới mặt biển. Vậy thì giờ khắc này, nó đã trở thành mọi đặc chất và mọi người có năng lực, sử dụng năng lực của bản thân hoặc sinh vật ký sinh, vân vân... bắt đầu một cuộc đối đầu trực diện giữa lực lượng tinh thần.

"Tích, tích, tích..."

Thầy tế của Giáo hội Bạch Nhật kích hoạt đồng hồ báo thức hỗn loạn, cây kim chỉ trên mặt đồng hồ khổng lồ bắt đầu di động chậm rãi.

Tốc độ nhảy của kim đồng hồ rất chậm, chậm gần gấp đôi kim đồng hồ bình thường.

Vì vậy, những người không phải nhân viên Hỏa Chủng tiến vào trong phạm vi ảnh hưởng của đồng hồ hỗn loạn này cũng cảm thấy thời gian của mình được nhân đôi.

Mỗi lần họ giơ súng lên là mỗi lần bắn ra, y như rằng video được điều chỉnh tốc độ gấp 0,5 lần.

Trong chiến trường cận chiến này, không nghi ngờ gì là cực kỳ chí mạng.

Không biết có bao nhiêu điều tra viên đến từ một số thế lực mà danh tính của họ thậm chí không được tiết lộ đã bị Hỏa Chủng lấy đi tính mạng.

Mà trong cơn hoảng loạn này, người cha đội mũ len trùm đầu Pikachu liếc nhìn thật lâu vào chiếc đồng hồ hỗn loạn, sau đó ngẩng đầu lên, từ từ làm động tác vặn thứ gì đó tại vị trí sau ót mình.

Nhìn giống như, kim đồng hồ đang được lên dây cót.

Khoảnh khắc tiếp theo, sau khi vặn đủ hai vòng, hắn đột nhiên sải bước về phía trước.

Không đợi các thầy tế của Giáo hội Bạch Nhật thực hiện bất kỳ động thái nào, hắn đã lao tới trước và chĩa súng:

"Không được nhúc nhích, cướp đây..."

Một đám thầy thế đều đơ người, chớp mắt nhìn tên cướp: "Sao hắn không bị ảnh hưởng?"

"Ha ha, ông đây sẽ không nói cho các người biết năng lực của ông là không bị ảnh hưởng bởi năng lực trong một khoảng thời gian nhất định sau khi kim đồng hồ lên dây cót. Hừm, những người khác đều dựa vào năng lực của mình hành sự ngang ngược, chỉ có ông đây, cướp ngân hàng đều dựa vào bản lĩnh thật của mình!"

Người cha đội mũ len trùm đầu Pikachu tự hào nói rồi, gọi đứa trẻ lái chiếc xe tải lớn chạy qua. Hai người đẩy chiếc đồng hồ hỗn loạn vào thùng xe tải và cảm khái: "Sau này thức dậy đi học, con cứ dùng thứ này đánh thức con..."

Ở phía bên kia, một nhóm người đặc biệt của Hỏa Chủng, mật danh là Đức Phật Lục Diện, mang bộ mặt nạ kinh kịch xông vào chiến trường.

Năng lực của họ biến đổi thất thường, những người bình thường chỉ đơn giản là không thể ngăn cản, còn chưa kịp phân tích năng lực của họ đã bị trừ khử.

Nhưng cũng vào lúc này, Bộ đội phụ linh mặc bộ quần áo bảo hộ bó sát màu đen xuất hiện trước mặt bọn họ, họ dường như bất chợt, liên tiếp thi triển năng lực đánh vào người bọn họ trong mấy phút, nhưng thứ nhận lại lại là mấy viên đạn plasma chói mắt.

Khi một thi thể cháy sém nằm trên mặt đất, các nhân viên của Bộ đội phụ linh mới nhanh chóng rút lui.

Mặc dù cảm xúc đã được điều chỉnh gần như không có gì, vẫn có một thành viên trong nhóm không khỏi khịt mũi lạnh lùng:

"Màu mè..."

Các chiến sĩ vũ trang mặc quần áo bảo hộ trong bộ đội vũ trang bên ngoài được cử vào chiến trường dưới sự hộ tống của xe bọc thép với vũ khí đặc biệt trên tay, nhờ vào quần áo bảo hộ cao cấp có thể làm suy giảm mức độ lớn sự ảnh hưởng của người có năng lực đối với bản thân, cậy vào sự tu dưỡng dày công trong quân sự cao cấp của bản thân bắt đầu tàn sát, nhưng lại đột nhiên nghe thấy tiếng "đùng đùng", âm thanh đó dường như rót thẳng vào trong cơ thể của bản thân, dẫn động điều gì đó.

Thân bất do kỷ, phải nhảy nhót theo.

Mà trong ánh mắt kinh hãi của họ, họ nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ đang giơ góc váy lên và mỉm cười với họ:

"Quần áo bảo hộ quả thực hữu dụng, nhưng cũng không nhằm vào mọi loại năng lực..."

"Không ai nói với các người rằng, Hệ vũ công ảnh hưởng đến người khác thông qua nhịp điệu, là năng lực duy nhất mà quần áo bảo hộ không phát huy nổi tác dụng hay sao?"

Sự hỗn loạn là không thể ngăn cản.

Ngay cả Lục Tân cũng không khỏi cảm khái trận chiến rất khốc liệt và... quái đản này.

Anh nhìn thấy vô số người có năng lực đang chiến đấu, cũng nhìn thấy trong đám người hỗn loạn, Hạ Trùng ngồi xổm trên lưng một con quái vật tinh thần lưng mang một chiếc ghế sô pha màu đỏ, lần lượt phóng tên lửa về phía đám quái vật Vực Sâu xung quanh...

Vào thời điểm căng thẳng và thú vị như vậy, tất cả mọi người đều bận rộn.

Một số chạy đến trạm điện để ăn trộm dây cáp.

Một số lao vào trung tâm chỉ huy tàu điện ngầm để cướp lấy tay lái.

Một số ôm một đống rác đến cổng sân vận động, vừa châm lửa vừa quạt.

Tất nhiên, có một số trận chiến, ngay cả bản thân Lục Tân cũng không biết.

Cùng lúc đó, trong căn cứ dưới lòng đất của thành phố Hỏa Chủng, một gã béo đang bị các nhân viên an ninh trong căn cứ bắt giữ.

Gã sợ hãi, cơ mặt run bần bật.

Vừa la hét om sòm trốn chạy tứ tung, vừa làm cho toàn bộ căn cứ dưới lòng đất trở thành tình cảnh hỗn loạn.

Cuối cùng, gã chạy lung tung vọt vào một nhà kho, nơi có những chiếc xe cao to đang đậu, bên trên còn chở đạn.

Thế là, mắt gã lập tức sáng lên.

"Hù..."

Lục Tân đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có.

Anh cũng cảm thấy rất tò mò, ai đã sắp xếp ra việc chia sẻ áp lực vào thời điểm vừa vặn như vậy?

Với ý nghĩ này, ánh mắt của anh quét qua chiến trường, ngay sau đó thì nhìn thấy một người.

Đó là Thủ Thuật Đao đang nằm trên cáng cứu thương, bạn tốt của bản thân, đang cố gắng giơ ngón tay cái lên về phía mình.

Lục Tân không khỏi giật mình trong giây lát, trên mặt chợt lộ ra nụ cười vui vẻ.

"Bạn tốt à..."

Anh cũng giơ ngón tay cái lên về phía Thủ Thuật Đao.

Sau đó, từ từ quay lại và nhìn phôi thai phía trên sân vận động.

Trên khuôn mặt lập tức hiện lên nụ cười dịu dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận