Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1692: Đứa nhỏ chưa trưởng thành tức giận (1)

“Hu hu hu…”

Khi giọng nói của Lục Tân thông qua sức mạnh tinh thần chấn động truyền từ phía dưới thành phố Cao Sơn đến tòa cung điện khổng lồ nằm trên đỉnh núi, đó là một tòa cung điện hoa lệ, cao quý, thế nhưng bởi vì những tảng đá to lớn cùng với những hoa văn lạnh lẽo mà hiện ra một vẻ lạnh nhạt, cứng nhắc, giống như kiến trúc của cung điện vậy, bỗng nhiên bên trong truyền đến tiếng trẻ con cuống cuồng mà tức giận khóc nấc, những cây mây và dây leo màu đen đang di chuyển bên ngoài.

Trong đó có một cây mây mà dây leo kéo dài đến trước một chiếc cửa sổ đóng chặt, trên đỉnh ngọn sinh ra một nụ hoa nở rộ, sau đó bông hoa từ từ tản ra, bên trong xuất hiện một chiếc lưỡi chặn lấy thân thể của đứa trẻ, bên ngoài bao đầy những hạt màu đen, đang hu hu khóc lớn.

“Mày còn khóc cái gì chứ?”

Bị tiếng khóc của đứa trẻ làm phiền không thể chịu nổi, sắc mặt của Hắc hoàng hậu đang ngồi ở bên cạnh một chiếc gương đồng cao lớn trở nên tái nhợt.

Bộ đồ cung đình màu đen trên người bà ta cũng đã bị cởi bỏ, vương miện cỏ gai trên đầu cũng không thấy nữa, vóc người bà ta gầy nhom, khí chất cao quý cũng không còn sót lại chút nào, chỉ một người đàn bà tầm thường, vì chịu đả kích sâu sắc mà học được cách đối mặt với hiện thực mà thôi.

Bà ta từ từ chải tóc ở trước gương, trên gương mặt có một vết rách hình mạng nhện vô cùng rõ ràng.

Mà vết rách này, khiến cho hình ảnh phản chiếu của bà ta ở trong gương nhìn có vẻ vô cùng quái dị.

Còn bà ta, chỉ vừa nhìn gương chỉnh trang lại, vừa chán ghét mà liếc mắt nhìn ra cửa sổ một cái.

Mỗi một giây sơ ý, sẽ có một mảng tóc lớn bị bà ta chải xuống.

Cũng chính vì như thế, tâm trạng của bà ta càng ngày càng tệ, có sự âm lãnh toát ra như núi lửa sắp không thể khống chế được mà tuôn trào vậy.

Dường như có bóng người nào đó ngoài cửa sổ đang cười nhạo trên nỗi đau của người khác: “Cho tới bây giờ cô còn chưa hiểu rõ hay sao?”

“Một chút hy vọng cũng không có…”

“Hu hu hu…”

Tiếng khóc lại vang lên lần nữa, giống như là một đứa trẻ không cam lòng, dùng tiếng khóc để bày tỏ sự phản đối và bất mãn của mình.

Thế nhưng khi nghe tiếng khóc khiến cho màng nhĩ của người ta phải rung lên này, trên khuôn mặt của Hắc hoàng hậu thậm chí còn xuất hiện vẻ sảng khoái:

“Anh có không vui cũng vô dụng thôi.”

“Tất cả những thứ này không phải đều do anh lựa chọn hay sao?”

“Thật là buồn cười mà, ban đầu tôi còn tưởng rằng anh và cậu ta giống nhau, sau đó mới phát hiện, hai người vốn dĩ không giống nhau.”

“Cậu ta là người lây nhiễm tức giận, còn anh chẳng qua chỉ là người bị lây nhiễm tức giận mà thôi.”

“Cho nên, cuối cùng cậu ta có thể biến thành người, mà anh lại trở thành một con quái vật không hơn không kém, một con quái vật vừa tham lam vừa ngu xuẩn.”

“Gào…”

Dường như là lời bà ta nói đã chọc giận đứa trẻ màu đen ngoài cửa sổ.

Bất thình lình, cửa sổ thủy tinh bị đụng vỡ một mảng thật to, những cây mây và dây leo màu đen dữ tợn theo đó cuốn vào từ bên ngoài.

Cuốn thật chặt ở trên cổ của Hắc hoàng hậu, không ngừng siết chặt vào.

Những gai nhọn ở trên đâm vào chiếc cổ trắng tuyết của bà ta, khiến cho huyết dịch tươi đẹp theo làn da bà ta chảy xuống.

Đỏ thẫm như nhung, làm ướt bộ đồ ngủ trên người bà ta.

Hắc hoàng hậu dường như không hề cảm thấy sợ hãi, trên khuôn mặt bà ta đồng thời xuất hiện hai loại biểu cảm đau đớn và sảng khoái.

Bà ta có chút gian nan mà cất lời: “Có phải là rất sợ hay không?”

“Vậy thì đúng rồi…”

“Ban đầu lúc anh phản bội tôi, đưa tôi vào bên trong phòng thí nghiệm Cao Sơn, đã từng có chút do dự nào hay chưa?”

“Tôi cố gắng tìm được anh, chú tâm đào tạo anh, tôi giúp anh thành lập sở vụ Bích sự, sau đó đưa anh lên ngôi vua, thế nhưng, tại sao anh không hề đau lòng cho tôi một chút nào, cứ như thế mà ném tôi vào trong phòng thí nghiệm chứ? Tôi rốt cuộc có chỗ nào không bằng bọn chúng chứ?”

“Cho nên, kết quả như hiện tại, anh cũng chỉ có thể chấp nhận lấy thôi…”

“Đừng mơ giấc mộng hão huyền nữa, anh vĩnh viễn không thể thay thế cậu ta, dẫu sao anh chẳng qua chỉ là một con quái vật…”

“Bây giờ cậu ta tìm tới…”

“Cậu ta tới tìm chúng ta, ha ha…”

“Mà hai kẻ dã tâm anh tin tưởng kia, thậm chí chỉ dám trốn ở trong phòng thí nghiệm không dám đi ra…”

“Soạt…”

Dường như bị những lời bà ta nói làm cho đau đớn, những cây mây và dây leo màu đen bỗng nhiên buông cổ bà ta ra, quay lại thật nhanh về phía trước, cuốn chiếc gương bên cạnh bà ta đi, sau đó rời khỏi căn phòng này, chít cha chít chít, nhanh chóng uốn lượn trong thành phố giống như một con trăn lớn vậy.

Mà Hắc hoàng hậu thì chợt đứng dậy, đuổi theo tới bên cửa sổ, hét to với bên ngoài:

“Đừng tưởng bở chạy trốn, bây giờ có muốn trốn cũng đã chậm rồi…”

“Anh biết mà, cậu ta sẽ không bỏ qua cho anh đâu…”

“Hu hu hu…”

Đáp lại bà ta, chỉ có tiếng khóc tràn đầy hận thù và tức giận.

Thành phố Cao Sơn trông từ xa giống như là rừng rậm vậy, hay cũng có thể nói, toàn bộ thành phố giống như một biển cây mây và dây leo bao trùm, bọn chúng nhanh chóng di chuyển ở trong thành phố này, giống như là một con trăn lớn vậy, mỗi một phân thân thể đều run rẩy vặn vẹo, mà đứa trẻ màu đen kia thì ôm chặt tấm gương bằng cả hai tay, tham lam hút lấy từng tia sức mạnh tinh thần tràn ra từ trong chiếc gương.

Những tia sức mạnh tinh thần này bám lấy thân thể của gã ta, khiến cho thân thể của gã không ngừng biến đổi, vóc người nhanh chóng cao lên, làn da tầng tầng lớp lớp loại bỏ màu đen, dần dần có được dáng vẻ của một người trưởng thành trẻ tuổi, mà thậm chí ngũ quan của của gã cũng đang nhanh chóng thay đổi.

Lục Tân.

Gã biến thành dáng vẻ của Lục Tân, mỗi một sợi tóc đều giống nhau như đúc.

Chẳng qua lam đôi mắt của gã ta bị mù mất một con.

Dường như là vì rất lâu trước đây, gã đã bị Thanh Cảng bắn một phát đại bác khiến cho gã mù mất một bên.

Mà gã ta sau khi biến thành Lục Tân, trên khuôn mặt lộ ra biểu cảm dữ tợn, khóe miệng cố gắng kéo ra hai bên. Giống hệt với hình ảnh mà trước kia Lục Tân đã nhiều lần nhìn thấy ở trong cửa kính xe, dữ tợn lạnh lùng, miệt thị tất cả, mà như có như không đè nén sự tức giận.

Gã ta đưa bàn tay lên, tầng tầng lớp lớp những hạt màu đen hiện lên ở bên ngoài thân thể gã ta, có sự đông đặc như muốn hủy diệt tất cả.

“Giết mày giết mày giết mày…”

Gã ta bỗng nhiên nhìn xuống dưới núi, sau đó vọt thật nhanh xuống dưới, vô số những cây mây và dây leo màu đen đi theo sau lưng gã ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận