Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 952: Tiếng nhấm nuốt trong bóng tối (1)

Thấy Đàn Gia tỏ vẻ mặt ngạc nhiên, Lục Tân và Hàn Băng đã vội truy vấn.

Nghe Đàn Gia giải thích xong, bọn họ mới hiểu được.

Thì ra bản thân khu nhà Thiên Hòa là khu nhà công nhân thuộc quyền quản lý của một công ty bảo vệ tư nhân tên là Thiên Hòa.

Bảo vệ Thiên Hòa, tuy rằng gọi là công ty bảo vệ, nhưng cũng lăn lộn trong hai giới hắc bạch, tiếng tăm rất vang dội.

Thế lực của nó so với vị Đàn Gia trước mắt này chỉ cao hơn chứ không thấp.

Dù sao nhiều nhất Đàn Gia cũng chỉ có thể kéo một nửa quan viên thành phố Vệ Tinh số ba xuống ngựa, mà Thiên Hòa lại sớm cấu kết với những nhân vật có tiếng trong thành phố Trung Tâm. Những quan viên trong sở hành chính họ có rất nhiều mối làm ăn cá nhân, tất cả đều dựa vào Thiên Hòa hộ giá hộ tống.

Công ty có thế lực lớn, phúc lợi của nhân viên đương nhiên sẽ không ít.

Ở phía nam thành phố, những khu nhà có nền tảng tốt đều thuộc về Thiên Hòa, nó được dùng để cung cấp cho nhân viên lâu năm và người nhà ở.

Hơn nữa công ty bảo vệ cũng có quy tắc rất nghiêm, họ có nhận những đơn hàng hắc thảo nhưng cùng lắm chỉ vận chuyển mà thôi, không cho đám đàn em chạm tay vào… Đến cả Đàn Gia, cũng biết rõ thái độ của Thiên Hòa, bình thường khai thác làm ăn cũng ít đi về phía thành Nam.

Cho nên ông ta vừa nhìn thấy dòng di chuyển bất thường của hắc thảo, khi thấy nó có liên quan đến Thiên Hòa thì cũng rất là bất ngờ.

Ông ta hơi im lặng, cất quyển sổ vào trước, sau đó để Bích Hổ ra ngoài gọi một tên đàn em để tóc màu bạc đi vào.

“Hàng bên phía thành Nam là em cung cấp…”

Tên quản lý vừa mục thấy Đàn Gia để ý vấn đề này thì vội vàng bẩm báo đúng sự thật: “Đàn Gia không biết, trước kia chính tôi là người phụ trách nghiệp vụ ở thành Nam, chỉ là người Thiên Hòa không chạm vào, có đôi khi còn không cho tôi bán cho nên hại tôi không thể nào phát triển được mối làm ăn, nhưng nhờ sự kiên trì và không ngừng nỗ lực của tôi, cuối cùng đã mở ra được thị trường ở phía họ, bây giờ làm ăn rất tốt…”

“Nhưng xin Đàn Gia yên tâm, tôi sẽ không kiêu ngạo, nhất định tiếp tục cố gắng đạt được thành tựu to lớn, tiến thêm một bước nữa…”

Lục Tân nghe vậy thì nhịn không được nhíu mày.

Anh là người nghiêm túc nỗ lực làm việc, bây giờ cực kỳ muốn bóp chết cái tên quản lý nhỏ nhoi đang mơ mộng hão huyền trước mắt này.

“Câm miệng.”

Đàn Gia cũng không rảnh nghe anh ta nói, hừ lạnh một tiếng, nói: “Cậu bán hàng cho người Thiên Hòa, không ai đến tìm cậu gây phiền phức ư?”

“Không có...”

Tên quản lý quèn để đầu trắng nói: “Còn càng ngày càng khách sáo với em nữa, trước kia cứ luôn coi khinh em…”

“Em cảm thấy nếu em tiếp tục phát triển sự nghiệp ở nơi đó, thì rất nhanh thôi, em sẽ trở thành người mà họ không với tới nổi…”

Hàn Băng giật khóe miệng, ghi chép lại những điểm đáng ngờ.

Sau một lúc trầm ngâm, cô ấy tiếp tục nhìn về phía Tóc Bạc, nói: “Vậy anh có nghe lý do tại sao họ lại thay đổi như vậy không?”

“Không biết nữa.”

Tóc Bạc biết đây là bạn của cô cả nên không dám đắc tội, thành thật nói: “Tôi là người làm ăn, không hỏi thăm lung tung.”

Hàn Băng: “...”

Đột nhiên Tóc Bạc lại nói: “Có điều, tuy tôi không biết tại sao họ cần hắc thảo, nhưng hơn nửa tháng trước bên phía Thiên Hòa lại xảy ra náo loạn vì một chuyện khác, nghe nói họ nhận một dự án lớn từ thành phố Trung Tâm, cần rất nhiều nhân lực, ra giá rất cao, đến cả đám đàn em của tôi cũng có không ít người đi ra ngoài tham gia, vì thế tôi còn lấy được một khoản tiền môi giới không nhỏ trong tay họ…”

Hàn Băng lập tức cảnh giác, nói: “Bọn họ đi ra ngoài làm cái gì?”

Tóc Bạc nói: “Không biết nữa, nghe nói là chỉ đứng ở đâu đó một đêm, còn đặc biệt cử không ít người, lúc ấy họ còn tưởng phải đánh nhau với đám người nào đó nữa, kết quả chỉ đứng canh một đêm, không làm gì cả, sau đó ra về rồi…”

Hàn Băng nhíu mày: “Tất cả đều sống sót trở về?”

Tóc Bạc gật đầu: “Đúng vậy, còn kiếm được không ít tiền. Chỉ đi ra ngoài cả đêm mà đã phát tận năm trăm đó.”

“Không ít thằng nhãi thấy dễ làm ăn, vì thế tiêu xài hoang phí vào cá độ, tôi thấy họ cứ mãi vậy cũng không được, nếu cứ tiếp tục sẽ sa đọa mất, vì thế tôi tìm mỗi người họ thu hai trăm tiền phí bảo vệ, để họ khỏi tiêu tiền linh tinh.”

Lục Tân ngồi bên cạnh nghiêm túc nghe, một lát sau mới hiểu được đại khái.

Thế lực tầng đáy của thành phố Hắc Chiểu cũng có quy tắc sinh tồn của họ, hằng ngày đi theo Đàn Gia làm ăn, cũng không hẳn hoàn toàn là người của Đàn Gia, những người được xem là đàn em của Đàn Gia thật ra chỉ có tên quản lý này, mà tên quản lý quản lý đàn em cũng có vài thuộc hạ thân tín, còn những tên khác vốn là đám lưu manh cắc ké lăn lộn dưới tầng đáy xã hội, ăn không ngồi rồi.

Nếu như bên phía Đàn Gia có việc thì sẽ ra lệnh cho những quản lý nhỏ này, nhóm quản lý lại tìm đàn em thân tín của mình, người này tìm người nọ, rất nhanh đã tụ tập được một đám người cực đông, cho dù là đi ra ngoài đâm chém hay là làm chuyện gì khác, thì đội hình người đông thế mạnh cũng rất uy phong lẫm liệt.

Còn bình thường, thì đám lưu manh này thuộc về thành viên ngoài quyền quản lý, tự mình kiếm ăn.

Cho nên họ mới được xem như là chân tay của Đàn Gia, nhưng thỉnh thoảng sẽ bị bảo vệ Thiên Hòa gọi đi làm một số việc.

Đương nhiên, lưu manh cũng có bóc lột, mánh lới này là thứ mà tên Tóc Bạc hiểu rất rõ…

Người ta kiếm được năm trăm đồng phí dịch vụ, thế mà anh ta còn lấy mất hai trăm đồng của người ta, lại còn nói như đúng rồi vậy.

Cảm xúc của Hàn Băng cũng bị tên đàn em này làm mất, cô ấy hít sâu một hơi, sau đó nói thẳng vào trọng điểm:

“Những người mà anh nói là từ sau khi trở về đã bắt đầu cảm thấy hứng thú với hắc thảo?”

Tóc Bạc nói: “Không phải đâu, bọn họ vốn đã cảm thấy hứng thú với nó từ đầu rồi...”

Thấy sắc mặt Đàn Gia dần trở nên không tốt, anh ta vội vàng nói tiếp: “Nhưng đúng là càng lúc càng có hứng thú, dù sao trong tay cũng có tiền mà.”

Hàn Băng nghe đến đây thì trong lòng đã có phán đoán, nhẹ nhàng thở phào.

Cô ấy quay qua nhìn Đàn Gia, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Tôi muốn gặp những người này.”

Lúc này Đàn Gia không đợi Hồng Xà làm nũng đã lập tức quay đầu nhìn về phía Tóc Bạc: “Có những ai đi?”

Tóc Bạc lẩm bẩm nói: “Người em quen chỉ có Tôn Hắc Tử, Trường Đoàn Thối, Đại Lô Hồ…”

Đàn Gia hừ lạnh một tiếng, nói: “Đều là đám người chẳng đâu vào đâu, gọi họ tới đây.”

“Gọi...”

Sắc mặt Tóc Bạc trở nên hơi mê mang, nói: “Không tiện gọi đâu, đã rất nhiều ngày rồi em chưa gặp họ…”

Đàn Gia híp mắt lại, đã sắp nổi khùng.

Còn Hàn Băng nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi nhìn thoáng qua Lục Tân, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn anh.

Sau đó cô ấy lại khuyên Đàn Gia, nói với Tóc Bạc: “Vậy anh biết anh ta sống ở đâu không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận